Chương 13

11.3K 442 10
                                    

Dương Nhược Thanh dự định nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về kinh , Lâu Ngữ Tuyết lại không chịu , nhắc tới bên núi này đẹp bên kia suối đẹp , hai người thật vất vả xóa bỏ nghi ngờ , dĩ nhiên là ở bên này vài ngày nữa.

" Trường học ta dễ nói một chút , trước nàng đã giúp ta báo nghỉ , còn cửa hàng bên kia nàng không cần đi kiểm tra sao?" Dương Nhược Thanh cảm thấy nàng ham chơi như vậy , trong lòng mặc dù nguyện ý , nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở , sợ nàng phá hủy tiền đồ mình.

" Ta bây giờ chỉ là đang học tập , không phải tất cả mọi chuyện đều giao cho ta . Thừa dịp lúc này còn có thể cùng nàng thời gian , ta mới không cần trở về nhìn những lão già kia " Lâu Ngữ Tuyết đã quyết tâm không muốn trở về lập tức , Dương Nhược Thanh làm bộ khuyên mấy câu cũng không nói nữa.

Thời gian ở lại chính là một tháng.

Mấy ngày này thời tiết trở nên ấm áp hơn , hai người không để ý , hôm trước lại cả đêm triền miên , Dương Nhược Thanh cuối cùng bị cảm lạnh , lười biếng nằm ở trên ghế phơi nắng, không muốn nhúc nhích. Chẳng qua , bị cảm lạnh , Lâu Ngữ Tuyết cũng không có ý định bỏ qua cho nàng, hai người cả ngày đêm ở chung một chỗ , ngay cả nói chuyện cũng là đầu đụng đầu , dĩ nhiên Lâu Ngữ Tuyết cũng dính bệnh.

Ngày đó , Dương Nhược Thanh đi thầy thuốc lấy thuốc , trở lại thấy dáng vẻ mất hết hứng thú của Lâu Ngữ Tuyết ở đằng kia , trên mặt không có biểu tình gì , ngay cả nhìn thấy nàng , cũng là lười biếng , nàng cảm thấy có chút kỳ quái , buổi sáng còn tốt , chẳng lẽ cũng nhiễm bệnh? Mình mới vừa có chút chuyển biến tốt , người bên cạnh ngã xuống sao ?

" Tuyết nhi làm sao vậy ? " Dương Nhược Thanh thấy Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng không thèm để ý ai , không hỏi trực tiếp , quay qua hỏi nha đầu bên cạnh.

" Tiểu thư nói nàng rất buồn ngủ , như là bị cảm lạnh , đầu có chút choáng váng "

Dương Nhược Thanh nghe xong vội vàng đi đến, hai mắt Lâu Ngữ Tuyết nhìn chằm chằm phía trước như không nhìn thấy nàng tới , Dương Nhược Thanh không mở miệng , đứng ở sau lưng Lâu Ngữ Tuyết , lấy tay sờ trán Lâu Ngữ Tuyết.

" Thật may không nóng "

"Nóng thì không nóng , chỉ là muốn ngủ một chút . Tối hôm qua cảm thấy buồn ngủ , ta ngủ thật sớm , không nghĩ sáng ra đầu có chút choáng váng , mới vừa muốn đi tìm nàng , trên người rất uể oải " Lâu Ngữ Tuyết lúc này mới xoay đầu lại , nhìn Dương Nhược Thanh đứng sau , miễn cưỡng mỉm cười.

" Buổi sáng không nghe nàng nói , thấy người dáng vẻ còn tốt . Bây giờ đầu còn choáng váng sao ? " Dương Nhược Thanh không nhịn được trách cứ Lâu Ngữ Tuyết cậy mạnh.

" Bây giờ khá hơn một chút , chẳng qua là chân không có sức lực " Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu trả lời

" Nàng ôm ta ngủ một giấc là tốt rồi "

" Nhất định là ta lây nàng , giờ ta ôm ngủ chẳng phải nghiêm trọng hơn sao? " Dương Nhược Thanh cảm thấy thời khắc này Lâu Ngữ Tuyết cực kỳ ôn nhu, không giống ngày thường hoạt bát cùng nũng nịu, nhưng làm trong lòng nàng rung động.

[BH][Edit-Hoàn] Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "Chồng" - Cật Liễu Mộc Ngư Đích MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ