Chương 6

10.9K 576 94
                                    

" Có thể trên đời này có nhiều người , ta lại chỉ thích một mình ngươi " Lâu Ngữ Tuyết nói xong vẫn nhìn Dương Nhược Thanh.

" Nên xuống núi " Dương Nhược Thanh nhìn xa xăm không biết suy nghĩ gì , một lát sau mới nói .

Lâu Ngữ Tuyết cho rằng trải qua lời thú nhận này Dương Nhược Thanh sẽ không muốn cõng nàng xuống núi , liền thấy Dương Nhược Thanh tới trước người mình ngồi xổm xuống , nàng hiểu được, mình như thế nào cũng sẽ không buông ra. Lâu Ngữ Tuyết sợ Dương Nhược Thanh đổi ý , rất nhanh đứng dậy ghé vào lưng Dương Nhược Thanh .

Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ lo đi về phía trước . Lâu Ngữ Tuyết tựa đầu trên vai Dương Nhược Thanh, tự nhiên là da thịt thân cận , Dương Nhược Thanh nghiêng đầu muốn tách ra sự tiếp xúc. 

Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng như vậy , dứt khoát hôn một cái bên gò má nàng , Dương Nhược Thanh không dám tránh nữa , liền để tùy ý dựa vào .

"Ngươi sau này không cho phép ôm người khác, cõng người khác, nữ tử cũng không thể, không cho phép cùng người khác thân mật, Ngô Lâm cũng không được." Lâu Ngữ Tuyết mặc kệ Dương Nhược Thanh trầm mặc, tuyên bố .

"Vì sao? " Điều này làm cho Dương Nhược Thanh không mở miệng không được, nếu không mở miệng, chẳng phải là chấp nhận.

" Bởi vì ngươi là của ta " Lâu Ngữ Tuyết nói lời này không biết xấu hổ , dường như nói điều bình thường.

" Khi nào thì ... " Dương Nhược Thanh lời còn chưa nói hết , bị Lâu Ngữ Tuyết lấy tay quay mặt lại dùng đôi môi ngăn chặn miệng .

Dương Nhược Thanh muốn né tránh Lâu Ngữ Tuyết trên tay dùng lực không cho nàng nhúc nhích , hôn không có thô bạo mà là ôn nhu ngây ngô làm Dương Nhược Thanh dần dần trầm luân .

Đợi một thời gian mới tách ra thì Lâu Ngữ Tuyết thanh âm của có chút khàn vẫn không quên trả lời Dương Nhược Thanh mới vừa rồi vấn đề, "Hiện tại."

Mặc dù mới vừa rồi hôn môi , Dương Nhược Thanh cũng có đáp lại, nhưng Lâu Ngữ Tuyết như trước sợ hãi Dương Nhược Thanh sẽ cự tuyệt chính mình, nâng mặt Dương Nhược Thanh tay nhẹ nhàng vuốt ve, lo lắng sau này Dương Nhược Thanh trốn tránh chính mình, có lẽ sẽ không lại có cơ hội như vậy.

Dương Nhược Thanh trầm mặc Lâu Ngữ Tuyết càng sợ hãi . Mặc dù ngôn ngữ hành vi lớn mật của nàng tựa hồ chẳng hề sợ Dương Nhược Thanh cự tuyệt , đó bất quá chính cậy mạnh , nàng biết việc mình làm lần này hai người nhất định không giống như trước . Nàng không muốn từ nay về sau lạnh nhạt , từng bước đuổi theo sát , mới vừa rồi nàng hầu như dùng hết sức lực .

Lâu Ngữ Tuyết không dám nhìn tới ánh mắt của Dương Nhược Thanh, chẳng qua là nhìn chằm chằm môi của nàng , liền thấy đôi môi đột nhiên hướng tới gần mình . Dương Nhược Thanh ở trên môi Lâu Ngữ Tuyết hôn một cái , liền quay đầu đi thẳng không nói chuyện .

Lâu Ngữ Tuyết lại cảm thấy được điều này so với lời nói tốt hơn nhiều , hai tay ôm chặt thêm vài phần, đem mặt chôn ở cần cổ Dương Nhược Thanh , khóe miệng đều lộ ra ngọt ngào.

[BH][Edit-Hoàn] Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "Chồng" - Cật Liễu Mộc Ngư Đích MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ