Chap 6

3.8K 506 39
                                    

.

Reng... Reng...

Tiếng chuông tan học vang lên một hồi giòn giã, chiếc đồng hồ cỡ lớn trên tòa tháp nhỏ nằm giữa lòng thành phố cũng vừa nhích qua con số năm.

Trời mùa đông vốn dĩ rất mau tối, hôm nay cũng không ngoại lệ. Năm giờ chiều, không gian rất nhanh đã bị bao phủ trong một màn sương mỏng, u ám và tịch mịch.

Học sinh trường Bangtan ồ ạt túa ra khỏi cổng trường. Mỗi bước chân đều quay guồng vội vã như muốn nhanh chóng thoát khỏi cái lạnh giá của tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, trở về với những ánh đèn neon sáng sủa và cái lò sưởi luôn đủ ấm áp.

- Tạm biệt Sori! Bọn tớ về trước đây!

- Được rồi, bye, mai gặp!

Cô gái tên Lee Sori, với mái tóc được cắt ngắn ngang vai màu nâu sẫm, tươi cười vẫy tay chào đám bạn của mình, sau đó xoay lưng đi về phía ngược lại với họ.

Sori thong thả bước qua con hẻm vắng để về nhà, những ngón tay mảnh khảnh gõ không ngừng trên bàn phím điện thoại, ánh mắt lơ đãng mà chuyên chú. Cô thậm chí không hề hay biết, phía sau lưng mình lại thỉnh thoảng xuất hiện một bóng hình nào đấy - với khuôn mặt bị bịt kín bằng một chiếc khẩu trang nhuốm máu đỏ.

Tra chìa vào ổ khóa, Sori đẩy cửa bước vào trong, tiện chân đá văng đôi giày búp bê màu hồng phấn vào một góc nào đấy. Đang loay hoay tìm chút đồ uống ngay chỗ tủ lạnh, chợt cô cảm thấy có chút kì quái.

Trong nhà rõ ràng có bật máy sưởi, tại sao tay, chân và sau gáy của cô lại lạnh đến nổi cả da gà lên thế này?

Sori bất an quay ngoắt lại sau lưng, đưa mắt nhìn quanh phòng bếp. Hoàn toàn không có ai.

Nhanh chóng gạt bỏ mấy suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu, cô định bước lên phòng khách. Thế nhưng, cô giật mình nhận ra, có một thứ gì đó vừa nhỏ xuống ngay bên gò má. Đưa tay lên quệt ngang, cô nheo mắt nhìn kĩ.

Là máu.

Sori cứng người, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào. Cô run rẩy ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là hình ảnh một sợi dây thòng lọng đẫm máu treo trên trần nhà. Từng giọt, từng giọt không mạnh không nhẹ nhỏ lộp bộp ngay trán, mũi và cả mắt của cô, khiến cô toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm không thành lời.

"Cái... cái gì thế này?"

Bất chợt, sợi dây giống như được một sức mạnh vô hình điều khiển mà rơi xuống, chuẩn xác siết lại ngay chiếc cổ trắng ngần, đem toàn bộ thân hình mảnh khảnh của Lee Sori kéo lên trần nhà.

"Không!! Thả tôi ra! Mau thả ra!!!"

Cô trợn mắt, kinh hãi la hét đến khàn giọng, đưa cả hai tay cố sức gỡ sợi dây ra khỏi cổ, chân vô lực vùng vẫy giữa không trung. Thế nhưng, vẫn là vô ích.

Điên cuồng bám lấy sợi dây đang không ngừng siết chặt cổ mình, Sori đau đớn khóc lóc, cảm thấy phổi như bị rút cạn hết không khí. Những móng tay đang ra sức gỡ sợi dây kia vì quá quýnh quáng mà cào tróc cả da, chảy máu, đau đến không ngờ.

[Shortfic][VKook] Tang ThươngWhere stories live. Discover now