Chương 45 : Ly Chiến

4.2K 198 8
                                    

Sáng sớm, Dạ Lan San mở mắt ra, nhìn Thần Tử Việt trong lòng như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, muốn để cho hắn ngủ nhiều thêm một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rửa mặt.

Nghe được động tĩnh, lông mi Thần Tử Việt run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt.

"Ngủ nhiều thêm chút đi." Dạ Lan San ngồi lại bên giường, đem cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn bỏ vào trong chăn, nhìn hắn:"Ta rất nhanh sẽ trở lại, không cho ngươi chạy loạn!"

"Ân!" Thần Tử Việt gật gật đầu, từ trong chăn chui ra tiến vào trong lòng Dạ Lan San cọ cọ:"Ngươi phải cẩn thận!"

Dạ Lan San cười xoa quai hàm hắn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó đem hắn ấn trở lại chăn, có chút không muốn rời đi.

Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, xoay người rời giường —– Tiểu Hắc không có ở đây, một mình ngủ không được!!

Dạ Lan San đến đại trướng Hoa Thiên Lang lĩnh chiến kỳ, xoay người đi ra ngoài.

"Dạ Bảo chủ!" Hoa Thiên Lang gọi y lại, chân thành nói:"Cám ơn ngươi."

Dạ Lan San có chút kinh ngạc, chợt lại phản ứng lại, nói:"Có cái gì mà cảm ơn, về công ngươi là Hoàng đế tốt, Vân Sát Bảo đương nhiên sẽ vì nước xuất lực, về tư ngươi là đại ca Tiểu Việt, cho dù không vì hắn, ta cũng sẽ giúp ngươi." Dạ Lan San do dự một chút, lại nói:"Hơn nữa, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu."

Hoa Thiên Lang mỉm cười, gật đầu nói:"Ta cũng vậy."

"Hảo! Đánh Mạc Bắc lang xong, chúng ta lại đến Vân Sát Bảo uống rượu!" Dạ Lan San nhướng mày cười nói.

"Một lời đã định!" Hoa Thiên Lang vươn tay phải cùng y vỗ tay, ánh mắt kiên định, cười vui vẻ.

Từ nay về sau, là quân thần, lại càng là huynh đệ.

Dạ Lan San đi vào trong quân đội, vỗ vỗ Ô Vân Đạp Tuyết có chút hưng phấn, nói:"Hôm nay biểu hiện tốt một chút, xong rồi sẽ có thưởng!"

"Dạ Bảo Chủ." Một sĩ quan phụ tá đi lên:"Quân đội đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?"

"Hiện tại!" Dạ Lan San xoay người lên ngựa, nhìn đại quân phía sau đông nghịt vung tay lên:"Xuất chiến!"

"Thiên Lang tất thắng!!" Các tướng sĩ tiếng la vang tận trời xanh.

Đến dưới Cô Dương Thành, nhìn trên tường thành sắp hàng chi chít cung thủ, Dạ Lan San quay đầu, cao giọng hỏi đội quân tiên phong phía sau:"Có sợ chết không?"

"Thấy chết không sờn!" Trên gương mặt các tướng sĩ trẻ tuổi phát sáng, là trung thành kiên cường nhất.

"Chính là ta sẽ không để các ngươi chết!" Dạ Lan San khiêu mi cười một tiếng, lập tức tung người nhảy lên, Ám Đao dưới ánh nắng sớm xuất một đạo ô sắc, nội lực âm hàn mạnh mẽ cùng sắc bén thẳng hướng tiền phương, một loạt cung thủ đứng trên tường thành thậm chí còn không kịp phản ứng liền cảm thấy cổ lạnh lẽo, đầu bay khỏi thân thể rơi thật mạnh trên mặt đất, vung lên một trận tro bụi, lại vẫn là không thể tin trừng to mắt.

[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan SanWhere stories live. Discover now