Chương 12 : Truy Tìm

5.5K 290 13
                                    


Buổi tối ngày hôm đó, Dạ Lan San lặng lẽ thăm dò vào dịch quán, đi theo một nha hoàn đưa rượu và thức ăn đến phòng ngủ Hoàng Thiên Sở, ở trên nóc nhà nhìn xuống, thì thấy Hoàng Thiên Sở đứng cung kính, người ngồi trên ghế là một tử y nam tử, mặt âm trầm không nói một lời.

"Thái Tử...... Ngài nói lần này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Đứng hồi lâu, Hoàng Thiên Sở nhịn không được mở miệng.

Thái Tử? Dạ Lan San cau mày, đương kim thiên tử Hoa Thiên Lang năm nay mới hai mươi lăm tuổi, sao lại có một thái tử lớn như vậy? Nghĩ lại liền hiểu được, người đang ngồi đây không phải ai khác, mà chính là Mạc Bắc Hoàng tử Gia Luật Thanh, Hoàng Thiên Sở này quả nhiên là nội gián!

"Còn có thể làm sao!" Gia Luật Thanh lạnh lùng nói:"Là chính ngươi nói có thể vì bổn vương tìm được một số vàng lớn, bổn vương đã báo lên cho phụ vương, hiện tại trở về nói không có vàng? Ngươi cũng biết có bao nhiêu người mơ ước thái tử vị của bổn vương!"

"Vâng vâng vâng, chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn." Hoàng Thiên Sở trên đầu đổ mồ hôi lạnh: "Thuộc hạ cũng không nghĩ tới Nhạc Hồng kia cư nhiên chết cũng không chịu mở miệng, việc đã đến nước này, mong rằng thái tử chỉ cho hạ thần một con đường đúng đắng."

"Ta có thể cho ngươi cái gì." Gia Luật Thanh đứng lên, nói:"Đường chính là dưới lòng bàn chân ngươi, ngươi tự nhìn xem đi như thế nào."

"Này............ Thuộc hạ ngu dốt............" Hoàng Thiên Sở sắc mặt có chút trắng bệch.

"Tháng sau ta sẽ xuất binh ." Gia Luật Thanh cầm chén trà tinh tế thưởng thức:"Ngươi có biết ta sợ nhất cái gì?"

"Thái tử điện hạ anh minh thần võ, đương nhiên là không sợ hãi điều gì." Hoàng Thiên Sở nơm nớp lo sợ.

Trên nóc nhà Dạ Lan San lắc đầu, xem ra người này chẳng những ngu ngốc, còn thực xuẩn.

Quả nhiên, Gia Luật Thanh cũng rất bất mãn câu trả lời này của hắn, cười lạnh nói: "Thật không biết tại sao ta sao lại tìm một phế vật vô dụng như ngươi! Ta cho ngươi biết, ta sợ Trấn Quốc Đại tướng quân Lâm Hạo Dương của Thiên Lang Quốc ngươi, sợ muốn chết! Hoa Thiên Lang y há có tài đức gì, lại có thể tìm được một tướng quân tốt như vậy! Ngươi cũng biết nếu Lâm Hạo Dương nguyện ý quy thuận ta, một nghìn ngươi ta cũng không cần!"

"Vâng vâng vâng." Hoàng Thiên Sở khúm núm, trong lòng hận đến chết nhưng trên mặt lại không chút nào dám biểu hiện ra.

"Thôi!" Gia Luật Thanh chán ghét nhìn hắn một cái, nghĩ thầm đều là quan viên của Thiên Lang Quốc, sao tố chất kém nhiều như vậy, tùy tay vứt cho Hoàng Thiên Sở một gói giấy, mở miệng nói:"Ngươi có nhận ra thứ này?"

"Thái tử điện hạ tha mạng a, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội." Hoàng Thiên Sở thấy gói giấy kia, trong lòng cho là độc dược, hoảng lên bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu như giả tỏi, sợ tới mức thiếu chút nữa chảy nước tiểu ra quần.

"Phế vật tham sống sợ chết!" Gia Luật Thanh hung hăng đạp hắn một cước: "Ngươi muốn ăn bổn vương còn luyến tiếc! Ngươi lần này đến kinh thành, tìm cơ hội dụ Lâm Hạo Dương ra ngoài, ta sẽ tìm một tửu lâu sắp xếp một bàn thức ăn, đến lúc đó nghĩ biện pháp đem thứ này cho hắn ăn, ta còn có thể suy nghĩ ở trước mặt phụ vương cầu tình, để lại cái mạng vô dụng của ngươi!"

[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ