Chương 21: Huy chương này, tặng cậu!

1K 53 0
                                    

Bảy giờ sáng, Nhật Hạ vừa đánh răng rửa mặt xong thì ngay lập tức có tiếng chuông cửa và tiếp đó là thông báo của mẹ về người bạn lần đầu tiên đến nhà. Mẹ Hạ ngạc nhiên đến nổi tâm trí không còn vững vàng nữa, không biết nó có phải là con bà hay không? Năm năm trời không có lấy một người bạn, không có ai đến nhà mời nó đi chơi, cũng lần đầu tiên bà trải qua cảm xúc vui mừng khi gặp bạn của con gái.

- Hạ, Hạ, đi đi thay đồ mau lên, sắp bắt đầu rồi đấy.

- Ừ đúng, thằng Phong cũng nói với mẹ sáng nay, bảo nó phải đi thi điền kinh gì đó? Con không đi cho vui hả Hạ? - Mỹ Dung há hốc mồm nhìn bà.

- Vâng. Mà cô ơi, Phong mà cô nói, có phải Hà Dương Phong cao một mét tám cái người có đầu tóc ngố ngố không ạ? - Nhật Hạ vỡ lẽ. Nó quên khuấy mất chuyện Dung chưa biết hai người ở chung một nhà. Lần này thì chuyện lại bắt đầu rắc rối rồi.

Mẹ Hạ ậm ừ gật đầu mà quên mất biểu hiện cay đắng của nó. Nhật Hạ nhanh chóng thay đồ rồi lôi Mỹ Dung lướt cho nhanh, ở đây thêm khéo lại moi được chuyện gì thì mệt. Mỹ Dung đột nhiên thấy nó mạnh chân lạ thường, đi cũng rất khỏe nữa.

- Ghê nha ghê nha. Hai người ở chung nhà mà không cho ai biết hết, hèn gì cứ đi đi về về cùng nhau. Mình là mình thấy nghi nghi rồi.

- Thôi đi. - Nhật Hạ khó chịu gắt lên.

Đại hội thể thao bắt đầu ngay bây giờ, bọn họ đến trễ một chút. Vì chân của nó nên Mỹ Dung đã chọn một chỗ tốt để hai đứa đứng xem chứ cổ động viên đông quá. Mỹ Dung nhướn người tìm Dương Phong.

- A thấy rồi! Hạ ở kia, Dương Phong ở kia kìa. Má ơi sao mà đông quá thế? Cái đám fan này. - Nhỏ gắt gỏng. Vì chiều cao khiêm tốn, hơn nữa chân cẳng thế này, nó đâu thể nhún nhảy lên mà coi được. Đội điền kinh toàn những bạn học dễ thương, hơn nữa dạo này còn phát hiện cái bảo vật mới là Dương Phong, không xúm vào mới là lạ.

Sau đây là hạng mục chạy cự li trung bình 500m dành cho nam, đề nghị các tuyển thủ vào vị trí.

Ai nấy đều đứng chuẩn bị ở tư thế chuyên nghiệp, cả trường lại được dịp hò hét.Tiếng súng vang lên. Những bước chân dài lập tức vụt chạy. Tiếng la hét om xòm ở hai bên cạnh làm nó điếc cả tai. Không biết Mỹ Dung làm thế nào nhưng bây giờ bọn nó bị chèn ép đủ đường, rốt cuộc đành lui về cuối đường đua.

- Không biết ai đến trước nhỉ? Này cậu đoán là ai thế?

- Mình nghĩ chắc là anh Dương rồi, anh ấy chạy tốt thế mà, lúc nào cũng siêng năng luyện tập.

- Không đâu, mình nghĩ chắc là Phong rồi.

- Này, đều là trường mình hết, sao lại phân bì thế hả? - Mỹ Dung đứng cạnh ngứa ngáy lỗ tai thì trừng mắt.

- Làm gì mà ghê thế?

- Xì, người ta chỉ đoán thôi mà. Kệ cậu ta, chúng ta đi đi. - Một đám con gái nhí nhố cong môi rồi nguấy mông rời đi.

- Đám con gái bây giờ thật phách lối. - Mỹ Dung bĩu môi - Ơ... có người, có người kìa. - Mọi người đều nín thở nhìn người đầu tiên có mặt, đang chạy hết tốc lực về đích.

[Teenfic] Người tôi thích thật lạnh lùng (Chưa beta)Where stories live. Discover now