"Hyung, em nhớ anh lắm! Sao anh lại từ chối em và anh Goo đến thăm chứ? Tui em lo biết bao nhiêu nhưng giờ được gặp anh rồi nên em vui lắm." Sự tử tế và ngọt ngào của Hyungseok vẫn như ngày nào. Gun mỉm cười nhẹ, vuốt ve mái tóc đen của cậu trai trẻ hơn.
Gun kể lại quá khứ của mình cho Hyungseok, cậu đã rất sốc và buồn tột cùng khi nghe toàn bộ câu chuyện và Hyungseok thề trong lòng sẽ bảo vệ anh trai mình kĩ hơn trước mặc dù Gun thậm chí còn không nhận ra.
"Đừng lo lắng về tôi nhiều như vậy mà hãy kế cho tôi nghe về cậu đi. Dạo này cậu thế nào? Tôi thấy nhóc đây trưởng thành nhiều đấy, Park Hyungseok."
"Em ốn á hyung. Đang học năm tư đại học, em đang học y nhưng điều quan trọng bây giờ là anh đó, hyung ơi." cậu nhóc khăng khăng, Gun lại bật cười nhỏ.
"Chẳng có gì đâu. Và tôi tự hào về cậu, tôi biết cậu đang làm tốt." Giọng nói và ánh mắt trìu mến cùng nụ cười dịu dạng dành cho Hyungseok, cậu cảm động ôm Jonggun chặt hơn hơn.
Tuy nhiên, đôi bàn tay rắn chắc từ phía sau nắm lấy eo Gun, anh thậm chí không cần phải quay lại cũng biết là tên tóc vàng đã gục đầu vào vai anh, cơ thể Goo ép chặt chiếm hữu.
Gun chính thức bị hai con người lớn nhỏ kẹp chặt trước sau, anh khịt mũi khó chịu, mặt đỏ bừng vì nguyên do nào đó.
"Cậu thật kỳ khi lại dịu dàng với nhóc ta hơn tôi, nó làm tôi đau lòng lắm đó có biết không Gun? Là vì nhóc kia là em trai của cậu sao? Tôi cũng có thể tình cảm với cậu hơn nhiều mà." Goo vô liêm sĩ đề nghị và Gun chỉ lẩm bẩm chữ "Không" khinh thường với hắn. "Ha, cậu sẽ phải trả giá đắt cho cậu trả lời vừa rồi." Hắn mỉm cười ranh mãnh đe dọa và Gun mặc kệ.
"Hai anh vui lòng không cãi nhau! Chúng ta không nên đứng dưới mưa thế này, rất dễ cảm lạnh." Hyungseok nói, giữ khoảng cách và cố gắng làm hòa hai người đàn ông trước mặt mình.
"Nhóc nói đúng, nhân tiện Gun, cậu sẽ đi cùng tôi. Từ giờ cậu sẽ sống với tôi." Nghe vậy Gun mở to mắt, đã bực lại càng thêm bực, đang định phản bác thì Goo vẫn tiếp tục. "Đừng ngu ngốc thế. Không còn bất kỳ nơi ẩn náu cũ nào mà cậu từng ở cả, tôi rõ biết cậu có đủ tiền tiết kiệm để thuê khách sạn nhưng tôi ở đây và sẽ cho cậu một ngôi nhà miễn phí vì cậu là người bạn thân nhất của tôi. Cậu đã hoàn thành tốt nhiệm vụ ra khỏi tù sau nhiều năm và đã có tuổi rồi, tốt hơn là nên dành dụm cho điều gì đó quan trọng hơn."
Điều tệ nhất là Goo hoàn toàn đúng và Gun ghét sự thật đó.
"Miễn phí? Cậu là một tên khốn tham lam nhưng đã thay đổi qua năm tháng? Cậu định trả tiền cho tất cả đồ đạc của tôi luôn à?" Gun không thể cưỡng lại được ý khiêu khích ở cuối, chế giễu bạn mình một cách mỉa mai.
"Thật ra, tôi không phiền đâu. Cậu có thể làm vợ tôi và thanh thản ở nhà trong khi chờ tôi đi làm về mỗi ngày-"
Goo dừng lại khi né một cú đấm tàn bạo có nguy cơ làm hỏng khuôn mặt điển trai của mình, hắn dễ dàng nhận ra Gun điên tiết và khẽ nhếch bên mép khi thấy anh như vậy.
Nó khiến họ nhớ lại ngày xưa.
"Tôi sẽ giết cậu. Nhưng tôi đảm bảo lần này cậu sẽ nằm dưới 4 tất đất." Gun cảnh cáo và Goo chỉ giữ nụ cười khoải chỉ.
"Xin đừng đánh nhau! Không giải quyết được gì đâu, còn thỏa thuận giữa hai người!" Hyungseok phản kháng trong sợ hãi.
"Đừng lo, Park Hyungseok. Tôi đã sống với anh chàng này bốn năm và tôi biết cách đối phó với cậu ta. Chúng tôi luôn hòa hợp theo cách riêng, đúng không Gun?" Người con trai được nhắc chỉ gầm gừ phẫn nộ nhưng Goo coi đó là đồng ý. "Mà này, nhóc có cần đi nhờ xe không? Tôi đến bằng ô tô, tiện đường đưa nhóc về nhà luôn."
"Không cần đâu ạ, em sẽ đi taxi. Chỉ cần anh với Gun hyung an toàn và hãy chăm sóc anh ấy thật tốt là được." Hyungseok nói và Goo nhìn cậu với vẻ không tin, hắn nhanh chóng sửa lại. "Ý em là, em biết anh sẽ hỏi thế và em thậm chí không cần thắc mắc điều gì sau mọi thứ, anh yêu Gun hyung mà." Bây giờ, đến lượt Gun ngước lên, sửng sốt khi nghe thấy tên mình và từ yêu trong cùng một câu. "Dù sao thì, đừng tự tử. Các anh có thể gọi cho em nếu cần, gặp lại sau nhé." Hyungseok kính cẩn chào tạm biệt cả hai, Gun thậm chí còn xoa đầu cậu học trò và kéo cậu vào cái ôm tạm biệt cuối cùng trước khi rời đi.
Và rồi chỉ còn lại Gun và Goo.
Goo đối mặt với Gun và mỉm cười nhã nhặn, không đưa ra nhiều lựa chọn mà nắm tay Gun, đan 10 ngón tay vào nhau. Gun dường như không kháng cự lại hành động này, điều đó khiến Goo càng rạng rỡ hơn.
"Vậy thì bây giờ chúng ta về nhà nha Gun. Nhà của chúng ta." Goo nói với nụ cười chân thành và đẹp nhất mà Gun tin rằng anh từng thấy từ gã trai tóc vàng. Tim anh đập thình thịch và hy vọng Goo không để ý.
Gun vô tình nhớ lại lời của cô bác sĩ tâm lý và bà Lee.
Anh có một ngôi nhà để trở về và có lẽ anh có thể hạnh phúc sau tất cả.
________________
Cre: sknmyluv
P/S: ní nào đọc xong cmt cho tui cái, mai mốt có slot👌
YOU ARE READING
[Jonggun bot P.1] Plot + Idea + Fic
FanfictionGồm nhiều plot + idea + fic góp nhặt trên X. Bạn nào cao hứng triển fic cho mình ké👉👈
GooGun / fresh start
Start from the beginning
![[Jonggun bot P.1] Plot + Idea + Fic](https://img.wattpad.com/cover/361739140-64-k121069.jpg)