Trong điện thoại Lee Sanghyeok có một album, bên trong đều là ảnh của cậu và Kim Seohyung, không nhiều, trong ba năm mà chỉ có hơn mười mấy tấm.

Lee Sanghyeok không quen chụp ảnh, những tấm ảnh này đều là do Kim Seohyung chụp, sau đó gửi từng tấm đến điện thoại của cậu. Mỗi lần Lee Sanghyeok đổi điện thoại, đều sẽ gửi lại những bức ảnh này đến điện thoại mới, một tấm cũng không xóa.

Có ảnh bọn họ khi còn mặc đồng phục trường, còn có ảnh chụp chung ở cổng trường Đại học, cuối cùng là một tấm ảnh cậu đang ngủ, là Kim Seohyung chụp trộm, hắn còn đang mỉm cười nhìn vào ống kính.

Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu, cuối cùng xóa mấy bức thân mật kia đi, chỉ để lại tấm hai người chụp chung ở trước cổng trường.

Giải quyết xong những việc này, cậu mới quay trở lại mở ghi âm của Han Wangho lên.

"Sanghyeok, đang làm gì đấy? Giờ có rảnh không?"

[Lee Sanghyeok: Rảnh, có việc gì sao?]

"À, Sunho hỏi cậu có phải đang giận cậu ta hay không, tại sao không nói không rằng lại xóa kết bạn... Nhưng mà hai người có chuyện gì vậy? Tôi hỏi cậu ta cậu ta cũng không chịu nói, nên mới qua đây hỏi cậu nè."

Han Wangho thật là nhiều chuyện.

Lúc thường Lee Sanghyeok luôn gợi cho người khác ấn tượng khá mờ nhạt, không bao giờ mở miệng bắt chuyện trước, nhưng chỉ cần người khác nói một câu gì đó, cậu đều sẽ ôn hòa không lạnh không nhạt mà đáp lại. Nói tóm lại là không có gì gọi là khó tính.

Nhưng trên đời này làm gì có ai mà không biết tức giận, chẳng qua Lee Sanghyeok cảm thấy không cần thiết, không cần thiết phải tính toán chuyện Kim Seohyung bắt cá hai tay, không cần tính mà cũng không muốn tính, càng không đến lượt Sunho.

Nhưng cậu không muốn tức giận với người khác, người khác lại cố tình kiếm chuyện khiến cậu muốn khẩu nghiệp.

Lee Sanghyeok vô cùng bình tĩnh mà gõ chữ.

[Lee Sanghyeok: Làm phiền cậu nhắn lại giúp tôi một câu.]

"Câu gì?"

[Lee Sanghyeok: Bảo cậu ta cút.]

...

Mãi đến buổi chiều Jeong Jihoon mới bị điện thoại đánh thức, anh nhấn xuống nút nhận cuộc gọi đặt lên bên tai, không lên tiếng.

Đầu bên kia không ngừng truyền tới tiếng bàn phím và nhấp chuột: "Hyung còn chưa tỉnh ngủ à?"

Nghe giọng nói liền đoán được là ai, Jeong Jihoon nhắm hai mắt nói: "Có việc gì thì nói nhanh đi."

"Chà, cũng đúng, dù sao tối hôm qua hyung chơi đến bốn giờ sáng mới ngủ cơ mà." Người bên kia nói, "So với tuyển thủ nhà nghề như em đây còn luyện tập trễ hơn."

Jeong Jihoon nói: "Ryu Minseok, cậu rảnh lắm hả? Mới sáng sớm mà lên cơn gì thế?"

"Mới sáng sớm? Cmn đã hai giờ chiều rồi đó."

Jeong Jihoon mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn thời gian.

Ryu Minseok mới vừa nói xong liền bị người bắn nát đầu, hắn mắng một câu thô tục, tiện tay tặng kẻ địch liên tục bốn cái báo cáo, sau đó cầm điện thoại di động lên nói tiếp: "Em nghe nói, mấy bữa nay hyung nhận chơi game cùng người ta. Aiz, hyung đang nghĩ cái gì vậy? Tuyển thủ nhà nghề nở mày nở mặt không chịu làm, thế mà lại dấn thân vô ba cái thứ linh tinh này!"

Jeong Jihoon thu nhỏ màn hình trò chuyện, đi trả lời tin nhắn của ông chủ: Dậy sớm vậy?

"Sao cậu biết?"

"Hyung gặp phải streamer đăng ký hợp đồng dưới trướng của đội tuyển bọn em mà. " Ryu Minseok, "Còn rất nổi tiếng nữa, cái trận tối qua chơi cùng hyung đã được cậu ta quay lại sau đó đăng lên APP, hiện tại cũng đã có hai mươi, ba mươi vạn lượt khen rồi... Ôi, hyung nói xem chuyện tốt như vậy, sao hyung lại không cho em hưởng ké kia chứ."

Jeong Jihoon nói: "Sao tôi biết lại gặp phải cậu ta chứ."

"Nhưng mà hyung đã làm cái gì để chọc ông chủ vui vẻ vậy? Hiện tại mấy cái bình luận trong Twitter đều đang săn lùng ID của hyung để chơi cùng đó." Ryu Minseok dựa vào ghế, "Thôi được rồi, vào vấn đề chính, nhà hyung phá sản à?"

Jeong Jihoon kéo xuống mái tóc rối bời: "Khiến cậu thất vọng rồi, không có."

"Thế hyung nhận chơi chung làm gì?" Ryu Minseok không nói, "Em còn tưởng cuối cùng cũng có thể lừa hyung đến GT."

Jeong Jihoon cười nhạo một tiếng, vừa muốn nói gì đó, điện thoại bỗng nhiên rung lên mấy hồi.

[Lee Sanghyeok: Ừm, cậu tỉnh chưa?]

[Lee Sanghyeok: Tôi đang muốn chơi game.]

[Lee Sanghyeok: Chưa tỉnh thì thôi vậy, tôi tự chơi cũng được.]

Ryu Minseok: "Đúng rồi, hyung đang được nghỉ phải không? Đến căn cứ của bọn em đi, team 2 của bọn em có người xin nghỉ, không đủ người để tập luyện, mấy tên người mới kia cũng không được tốt lắm, hyung đến cho bọn họ biết thế nào là huấn luyện thi đấu thực thụ đi."

"Không đi."

"Mẹ kiếp, có trả tiền!" Ryu Minseok khẽ cắn răng, "Cho hyung gấp ba lần tiền chơi chung luôn... Từ từ đã, một đơn của hyung không tới hai trăm một giờ đâu nhỉ?"

Jeong Jihoon đứng dậy: "Không đi, các cậu tự đi mà bắn, tôi cúp máy."

"Aiz, nói chuyện tí chứ, gấp gáp cái gì?"

"Gấp, có việc."

"Việc gì cơ?"

Jeong Jihoon mặc quần áo, lười biếng nói: "Hầu hạ ông chủ của tôi."

"..."

Jeong Jihoon ngậm một mẩu bánh mì đăng nhập vào game, nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ở trong trận, tiện tay nhấn vào lịch sử đấu của cậu.

0 sát thương.

0 sát thương.

0 sát thương...

Thảm vô cùng.

Jeong Jihoon gửi tin nhắn Kakaotalk, bảo cậu bắn xong ván này thì chờ mình. Sau đó mới bắt đầu chậm rãi xem tin nhắn chưa đọc.

Jeong Jihoon không có quá nhiều bạn bè thân thiết, bởi vì trước kia suýt chút nữa đã bước vào sự nghiệp thể thao điện tử, cho nên anh có rất nhiều bạn bè trong giới, lúc này bọn họ đang share lại cái video đó để trêu chọc anh.

Kéo xuống chút nữa là tin nhắn trong nhóm chat đã lâu chưa được mở ra.

Nhìn thấy một cái chữ nào đó, Jeong Jihoon nhíu mày, nhấn mở nhóm chat kéo lên trên để xem lịch sử trò chuyện.

[Han Wangho: @Sunho, rốt cuộc cậu và Sanghyeok có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại tức giận đến thế?]

[Sunho: Không biết luôn.]

[Sunho: Chắc là không ưa gì em rồi.]

[Sunho: Lee Sanghyeok có phải vẫn luôn như vậy không? Mấy người các anh có ai có thể chân chính kết bạn với anh ta được chứ?]

[Sunho: Cái tính khí đại thiếu gia này, thật sự là với không tới.]

...

[Sunho: @All đi Jeju, ngày mốt lên đường, ai đi thì đến tìm em báo danh.]

[Sunho: @Jeong Jihoon Jihoon hyung có đi không?]

Những loại tin nhắn như thế này, bình thường Jeong Jihoon đều không thèm liếc mắt đến một cái.

Anh nuốt bánh mì xuống, rũ mắt, mặt không cảm xúc đánh chữ.

[Jeong Jihoon: Tôi với cậu không quen biết, đừng có kêu hyung này hyung nọ.]

[Jeong Jihoon: Là ai thêm tôi vào? Xoá kết bạn, loại nhóm chat ngu ngốc này sau này đừng có mà thêm tôi.]

Tốc độ tay của Jeong Jihoon rất nhanh, trong lúc đám người còn lại đang trợn mắt há mồm, anh đã hoàn thành xong việc mắng người — xóa Sunho — thoát khỏi nhóm chat.

[Choker/JeongLee] Tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồi.Where stories live. Discover now