CHƯƠNG 37 - 38: ĐẠI HÙNG CUỒNG ÁO LÓT CÔNG CHÚA

9.6K 157 1
                                    

Tròng mắt đen từ khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô một đường xem kỹ đi xuống, bàn tay ấm áp còn đang lưu luyến trên bộ ngực sữa của cô, cổ tay dùng sức, bàn tay ôm lấy eo cô từ dưới thân kéo lên, ôm vào trong ngực, lòng ngón tay thô ráp lưu luyến ở gò má phiếm màu hồng nhàn nhạt. "Thật không đau sao?"
Tang Vãn Cách theo bản năng vươn tay giữ cánh tay hắn lại, lắc đầu một cái: "Thật không đau. Anh đem quần áo của tôi trả lại cho tôi, tôi muốn đi về nhà."
Nhìn vẻ điềm đạm trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ, Hùng Thần Giai dùm sức nhắm hai mắt lại, lúc mỏ ra lần nữa là tràn đầy thanh thản. hắn đem thân thể mềm mại làm hắn luôn nổi điên ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, trong đôi mắt đen nhánh dâng đau lòng không nguôi, nhưng lại che giấu rất tốt, không hề tiết lộ chút nào.
"Anh đừng —" Tang Vãn Cách có chút ngượng ngùng bắt lấy bàn tay hắn lại đưa về phía cổ áo sơ mi của mình, trong đôi mắt lung linh tràn đầy kháng cự, nhưng động tác trên tay thủy chung là hữu khí vô lực, rất rõ ràng, cô không dám cự tuyệt. "Tôi mệt quá..." Lời nói chưa hoàn tất đã biến mất khi hắn đưa bàn tay lên, Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn bàn tay thô ráp thật dày màu đồng, đưa về hướng cổ áo của mình, sau đó giúp cô cài nút áo lại, lại kéo qua áo khoác ném ở đầu giường cho cô mặc.
Hắn... Không phải là muốn sao?
Đầu ngón tay thon dài cách áo khoác, cẩn thận từng chút cọ xát nụ hoa vẫn cứ sung đỏ đứng thẳng cứng rắn, Hùng Thần Giai có chút lo lắng hỏi: "Như vậy không thoải mái sao?"
Mặt nhất thời đỏ ửng một mảnh, Tang Vãn Cách vội vàng bắt lấy bàn tay lại không an phận của hắn, đầu nhỏ lắc như trống hỏi: "Không có, không có!" Âm thầm ra sức muốn đem tay của hắn kéo ra, nhưng hắn lại giống như ngọn núi lớn đẩy mãi không được, cho dù cô kéo, rồi lại kéo, lại kéo, nhưng vẫn không hề động đậy chút nào.
Giống như mê muội không ngừng cọ cọ nơi mềm mại nào đó của bạn công chúa, Hùng Thần Giai thật lâu mới kéo về thần trí suýt chút nữa lại đi lạc, giọng nói khó khăn: "Không mặc áo lót sẽ thoải mái hơn một chút."
"Ừ..." Tang Vãn Cách lúng túng gật đầu một cái, đôi mắt xinh đẹp liếc về phía bàn tay gấu của bạn Hùng vẫn như cũ đặt ở "khu vực cấm", "Nhưng quần áo của tôi —" Cũng phải trả lại cho cô chứ! Hơn nữa không mặc áo lót cảm giác là lạ... Cô cũng không phải là loại phụ nữ cởi mở đến trình độ đó.
Hùng Thần Giai lẩm bẩm: "Quần áo... Quần áo gì?" Ánh mắt mê ly cứ mãi nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp hút hồn cũng vẫn hấp dẫn như cũ dù đã được che lại bởi lớp áo, lời nói cũng bắt đầu không có mạch lạc, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào trong ngực của giai nhân, thấy thế Tang Vãn Cách nổi da gà toàn thân.
Đầu gấu này... Giống như lại biến trở về dáng vẻ lúc mới quen nhau rồi...
Tang Vãn Cách cảm giác da đầu mình tê dại, mắt to liếc qua bốn phía, không nhìn thấy vật gì giống áo lót của mình..., dưới vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: "Đại Hùng, quần áo của tôi..." Bạn Hùng là đang giả bộ ngu sao? Hắn thật sự không biết mình đang tìm quần áo gì sao?!
"A, quần áo..." Đôi mắt đắm đuối vẫn lưu luyến ở chỗ hơi đội lên của bộ ngực, từ độ cao của hắn nhìn xuống, liền có thể liếc thấy phần da thịt trắng như tuyết chỗ cổ áo của cô...
Mấp máy miệng, Tang Vãn Cách lấy can đảm bấm bấm cánh tay của bạn Hùng, "Đại Hùng!"
"Ừ... Hả?!" Vẫn đàng chìm trong say mê Đại Hùng thình lình bị một tiếng gọi này của cô làm sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, cưỡi hạc về trời: "Sao vậy, sao vậy, sao vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách giận dỗi trừng hắn: "Đem quần áo của tôi trả lại cho tôi!"
Thấy cô có chút dấu hiệu tức giận, Hùng Thần Giai vội vàng dâng lên khuôn mặt nịnh hót cọ xát vào cô: "Rốt cuộc là quần áo gì, công chúa, em nói rõ ràng có được hay không?" Ngoài miệng vừa nói chuyện, con ngươi gian xảo lại không bị khống chế cứ hướng cổ áo người ta mà ngắm.
Đôi mắt tràn đầy linh khí trong nháy mắt híp lại, Tang Vãn Cách hung hăng nhìn chằm chằm bạn Hùng nào đó ở bên kia chết cũng không biết xấu hổ, không nhịn được đưa tay véo mạnh mặt của hắn: "Đừng giả bộ ngu với tôi, trả lại cho tôi nhanh lên!"
Thanh âm mang theo chút quẫn bách, nhưng tức giận lại chiếm hơn phân nửa, cô thật sự đã tức giận.
Bảy năm qua, Hùng Thần Giai cũng học xong cách nhìn sắc mặt người, hắn không bao giờ là chàng trai thô lỗ ngốc nghếch năm đó nữa. Cho nên, suy nghĩ một lúc lâu, hắn mím môi, vẫn đưa tay từ trong túi móc ra một cái gì đó xếp ngay ngắn, sắc mặt có chút tối sầm đem đưa tới trước mắt Tang Vãn Cách, lầu bầu nói: "Ở đây."
Đầu gấu này, dám giấu đồ của cô!
Tang Vãn Cách lại đưa mắt hung hăng nhìn, chợt đem áo lót của mình lôi trở lại, ôm vào trong ngực thật chặt, tức giận nói: "Anh đi ra ngoài."
Đi ra ngoài?!
Đại Hùng không vui, hắn lầm bầm nói: "Anh không đi, đây là phòng làm việc của hai chúng ta, em không có quyền đuổi anh đi ra ngoài." Ngụ ý chính là, hắn không đi, tuyệt đối không đi, đánh chết cũng không đi.
Hàm răng trắng như tuyết cắn cắn môi, Tang Vãn Cách rũ mí mắt xuống, hết sức khắc chế cảm giác bất lực trước sự ương bướng của ai đó. "Rốt cuộc anh muốn như thế nào, tôi thật sự muốn về nhà." Nếu cứ cùng hắn sống chung một phòng, cô không điên thì cũng phải mất đi nửa cái mạng! Gã họ Hùng này, không đến gần hắn thì tốt hơn!
Thừa dịp cô không chú ý, Hùng Thần Giai nhanh tay liền đem chiếc áo lót vẫn còn mùi hương thoang thoảng say lòng người từ trong ngực cô rút ra, sau đó nhanh chóng mà đem nó nhét về túi, nghiêm trang nói với vẻ lo lắng: "Mặc áo lót sẽ bị đau, vẫn không mặc thì tốt hơn." Dứt lời, liền muốn kéo cô, mắt sáng ngời, phát ra tia sáng lấp lánh tự như sói đói, thoạt nhìn vô cùng là không hề có ý tốt.
"Anh —" Tang Vãn Cách nổi đóa, đôi môi anh đào mím lại càng ngày càng chặt, gương mặt cũng càng lúc càng đỏ. Đôi mắt to long lanh chặt chẽ nhìn chàm chằm vào bạn Hùng vô sỉ nào đó, vắt hết óc để tìm cái áo của mình trở về.
"Anh trả lại cho tôi nhanh lên một chút, nếu không tôi, tôi liền, tôi liền —" Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng không nghĩ ra được cái gì có thể uy hiếp được bạn Hùng.
"Liền như thế nào?" Đại Hùng lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến cực kì bỉ ổi vô sỉ, "Là như thế này..." Hắn nghiên người qua đè lên người cô, ở môi hồng in lại một nụ hôn vang dôi, "Hay là... Như vậy?" Bàn tay cầm một bên bầu ngực mềm mại, cười đến sắc tình lại hạ lưu.
Mặt Tang Vãn Cách càng đỏ hơn, mặt cô da mỏng, nếu so với hắn là nhất định phải thua, người da mặt dày đương nhiên là chiếm thượng phong: "Trả lại quần áo cho tôi đi, tôi mệt quá, muốn về nhà!"
Hôm nay lên lớp không nhiều lắm, nhưng bị hắn kéo đến sân thể dục như vậy như vậy lại như vậy như vậy, cô thật sự không có nhiều thể lực bồi hắn hao tốn nữa rồi.
"Chúng ta cùng nhau về nhà." Trở về nhà của chúng ta.
Nhưng câu phía sau này, hắn rốt cuộc cũng không có nói ra ngoài.
Biết mình chắc chắn không cưỡng được hắn, nên Tang Vãn Cách cũng không kiên trì nữa, chỉ là ánh mắt luôn là bất tri bất giác thỉnh thoảng cứ liếc về phía túi quần của Hùng Thần Giai: "... Quần áo của tôi."
"Trước để ở chỗ anh." Hắn mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, khuôn mặt quang minh chính đại, "Sau khi về nhà sẽ đưa cho em."
Đôi mắt lung linh chợt lóe, Tang Vãn Cách có chút không tin nhìn hắn, hắn thật sẽ trả cho cô? Có không?
Bị đôi mắt lung linh ánh nước này nhìn có chút chột dạ, bạn Hùng nào đó ngượng ngùng ho một tiếng, giọng hắn sang sảng nói: "Về nhà ăn cơm trước, cơm nước xong bàn lại."
Nghe lời này, Tang Vãn Cách coi như đã hiểu, thì ra bạn Hùng này hoàn toàn là không có ý định muốn trả áo lót lại cho cô!
Đây là sở thích gì thế này, cũng giống như bảy năm trước, hắn đối với áo lót của cô có đam mê đặc biệt, thấy rồi là không muốn trả.

TÙ YÊU - Lệ Ưu ĐàmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ