Chương 12 ( Gặp mặt )

89 5 0
                                    

Khi Giang Tẩm Nguyệt quay lại sảnh, Lam Yến đang ngồi ở trên ghế sofa, vừa mới kia mấy cô bé đã không có ở đây, đi ra ngoài ăn bánh ngọt, Lam Yến đưa lưng về phía cô ngồi, thân hình mảnh mai, so vừa gặp mặt, gầy hơn một chút.

Cô nhớ kỹ trước kia Lam Yến tức giận thời điểm sẽ đưa lưng về phía mình, khi đó rất ngây thơ, cùng ai nói chuyện, nói hơn hai câu đều có thể ăn dấm nửa ngày, cái gì thông cảm lý giải, hoàn toàn không hiểu, chỉ biết phụng phịu, sau đó tìm Lam Yến cãi nhau, không giải thích được cãi nhau, Lam Yến thường xuyên không hiểu ra sao, có mấy lần đem cô ấy nháo nóng nảy, cô ấy liền quay lưng lại, cũng không có vui.

Lam Yến không vui chính là xụ mặt, không nói một tiếng, mặc cô biết lỗi rồi ngoan ngoãn đi sang ngồi, Lam Yến đầu cong lên.

"Đừng tức giận có được không," Cô biết bắt lấy lỗ tai: "Tôi sai rồi."

Cố ý nhăn mặt đùa cô ấy vui vẻ.

Lam Yến mỗi lần đều có thể bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Là cậu đừng tức giận, tôi cùng bọn họ chỉ nói về sự tình công việc thôi."

"Ồh." Cô nói: "Thế nhưng là bọn họ đều viết thư tình cho cậu."

Lam Yến há hốc mồm, một trận quen thuộc cãi nhau bầu không khí lại tràn ngập ra, cô ấy sẽ kịp thời ngừng lại: "Hảo, tôi không nói."

Đánh giá là không nhìn nổi cô thế này, Lam Yến sẽ chủ động vươn tay, nói: "Ôm một chút."

Sự an ủi của cô ấy đơn giản như vậy, chỉ là ôm một chút, nhưng nhớ nhiều năm như vậy.

Giang Tẩm Nguyệt đứng ở sau lưng cô ấy, bưng cái ly, lòng bàn tay dán ly giấy biên giới, nhiệt độ nước lướt qua ly giấy truyền lại đến lòng bàn tay, ấm áp, trong sảnh bài hát khúc kết, Lam Yến thân mình động một chút, tựa hồ là bài hát, lại vang lên quen thuộc tiếng âm nhạc.

Tiếng âm nhạc cũng không lớn, lại là sảnh, cùng sau lưng ồn ào là không giống không khí, Giang Tẩm Nguyệt nhìn lên trước mặt Lam Yến, có nháy mắt cảm thấy, Lam Yến còn tại năm năm trước.

Cô còn chờ ở năm năm trước, tức giận, đưa lưng về phía mình.

Chỉ cần cô đi qua gọi: "Lam Yến."

Lam Yến liền sẽ quay đầu nhìn cô cười, đưa tay nói: "Ôm một chút."

Giang Tẩm Nguyệt trong cổ khô khốc, thân thể đau có chút không chịu đựng nổi, cô vội vàng chọn một vị trí ngồi xuống, dư quang bên trong, là hình ảnh Lam Yến đưa lưng về phía cô.

Ngồi một cái chính là sẽ ngồi đến tận buổi chiều.

Trong sảnh cũng phát cả một buổi chiều, đều là bài hát đó.

Những nữ hài tử kia không biết là có niềm vui thú, vẫn là xuống lầu, Giang Tẩm Nguyệt không có nhìn thấy bọn họ trở lại, sảnh ám, Lam Yến tắt đèn, người đều ở trong là nhạc nền, cũng không có đi vào, cho đến Trần Lâm đến tìm cô: "Cậu ở nơi này, Lam Yến đâu?"

Cô nói: "Bên trong."

Trần Lâm nói: "Tớ đi tìm cô ấy, chị họ tớ  nói nghĩ trang trí, tớ hỏi một chút ý kiến Lam Yến."

[GL- BHTT - Edit-Hoàn ][ Khách Mời ]Where stories live. Discover now