🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].13

6.1K 459 3
                                    

Chương 13

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Buổi chiều ngày thứ hai.

​Căn nhà do Ôn Khanh Ẩn đứng tên rất rộng, trong hậu hoa viên phòng ngủ có hoa quý nở rộ, cửa sổ gỗ bị ai đó đẩy ra, nhiệt độ mùa xuân không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ thổi vào phòng mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ.

Trên chiếc giường khô ráo và ấm áp, có một người đàn ông mặc đồ lót màu trắng, bên hông quấn một chiếc chăn gấm màu xanh, ngọc trâm trên đầu trên đầu bị kéo ra, thác tóc như mực rũ xuống.

Môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt như hoa đào thanh tú, sau khi ngủ say, lệ khí đã hoàn toàn được giấu kín, nhưng không hiểu sao lông mày lại cau lại, dường như ngay cả trong mơ cũng không thể an ổn. Nửa mơ nửa tỉnh mà trở mình,cuối cùng tỉnh dậy hẳn vì đau, rên rỉ thật dài.

Lông mi Đường Đường run lên, cậu từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, vô thức trở mình ngơ ngác, quay sang một bên thì cơ thể cứng đờ, khuôn mặt trong chốc lát vặn vẹo, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài.

​"Ah......"

​Toàn thân phía dưới đau nhức, tê dại, giống như từng khúc xương bị tháo ra rồi lắp ráp lại.

Quá tàn nhẫn, quá thú tính.

​Đường Đường hít một hơi thật sâu, trong đan điền cảm thấy ấm áp, sau khi tinh dương tràn vào cơ thể cậu đêm qua, chí cương chí dương khí bắt đầu chảy trong đan điền và kinh mạch của cậu, xua tan cảm giác lạnh buốt và đau đớn sau ma công phản phệ, cũng bớt được một chút nhức mỏi.

Cậu không thể ngồi dậy nên chỉ nhắm mắt lại, cố gắng hấp thụ luồng nhiệt như yêu nữ độc ác thải dương bổ âm, sau nửa giờ như vậy, cậu cẩn thận mở hai chân ra, ra khỏi giường, chộp lấy một bộ quần áo rồi mặc vào.

Nhưng vừa bước được một hai bước...

"Leng keng ——"

​Mắt cá chân của cậu bị lực cản lại, Đường Đường cứng ngắc cúi đầu xuống, còn chưa kịp xỏ giày, đôi chân trắng nõn đã đặt trên sàn, mắt cá chân cô đơn được buộc chặt bằng một sợi dây xích vàng rất mỏng và dài, kéo dài đến cuối giường.

"..."

​Sau khi tỉnh dậy, tất cả sự chú ý của cậu đều là tìm cách chạy, thậm chí còn không chú ý đến sợi dây xích.

Đôi chân trắng nõn của ma đầu đung đưa, sợi dây xích mảnh màu vàng sang trọng, khi đung đưa phát ra âm thanh nhẹ nhàng, tay nghề phù hợp với sở thích của giáo chủ, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không bị khóa vào chân của chính mình. Khi cậu đang định xé sợi dây xích, chợt nhận ra điều gì đó, bèn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Hôm nay nắng đẹp, chiếu vào ba người ở cửa một cách ấm áp, khiến những tên súc sinh nhân mô cẩu dạng này... khá đẹp mắt.

Đại ma đầu dùng từ "súc sinh" để miêu tả họ trong lòng, của quý kia hung hãn như vậy, nếu không phải thú vật thì có thể là gì?

Không khí trong phòng im lặng, Ôn Khanh Ẩn và nhóm người vừa trở về thì nhìn thấy kẻ vô tâm đang lẻn đi, ba người đứng ở cửa, còn kẻ vô tâm hai chân run rẩy chuẩn bị bỏ chạy thì nhìn nhau trong sự bối rối.

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chínhWhere stories live. Discover now