Chương 29

679 26 1
                                    

Chương 29: hảo tưởng Tạ Diễn a, đi tìm hắn nói chuyện đi.

Lúc sáng sớm, Thẩm Khiêm Hoài đứng dậy đu xem hoa lê trong sân, ánh mắt đảo qua xung quanh, quan sát dấu vết hoa lên ngàn năm để lại.

Đưới đáy vỏ cây hoa lê mơ hồ có văn tự, văn tự kia đều được khắc từ ngàn năm trước, hiện giờ gần như không ai có thể nhận ra.

"Tô Trạch..." Thẩm Khiêm Hoài gọi ra cái tên này, tâm sinh vô số u sầu, ngón tay chạm lên văn tự.

Tô Dục Giác từ phòng ngủ mới bước ra đã nhìn thấy bóng người trong viện, vì thế đi qua, "Sư tôn, đêm qua đã quấy rầy người, ta đi trước."

Thẩm Khiêm Hoài không trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú văn tự được kiếm khắc ra, loang lổ không rõ, mọc đầy rêu xanh, mơ hồ có thể thấy được vết khắc.

"Sư tôn?" Tô Dục Giác gọi một tiếng, cũng đi xem văn tự, phát hiện đã có nhìn qua nhưng xem không hiểu trong sách cổ tại nhà.

"Ngươi..." Thẩm Khiêm Hoài bừng tỉnh, nhìn thấy Tô Dục Giác, nghĩ nghĩ, "Ngươi hiện giờ học chiêu kiếm gì rồi?"

Tô Dục Giác biết sư tôn muốn chỉ đạo hắn, cũng không dám trậm trễ vì thế lấy ra Tố Tuyết kiếm chém cánh hoa, rồi sau đó nghiêng hướng qua hành lang dài, lại xoay người.

Thẩm Khiêm Hoài đè bờ vai của hắn lại, nắm cánh tay hơi nâng lên trên, "Kiếm ở chổ này khó, không cần quá phức tạp, chiêu thức này chổ nào thấy phiền toái ngươi đều có thể xóa đi. Ngày sau phải dùng sức một chút, huy kiếm không phải vũ đạo, ngươi ra chiêu mềm mại vô lực như này không được."

Thiên Kiếm Tông có rất nhiều sách dạy kiếm, nhưng chiêu thức luôn kỳ lạ quái rở. Tô Dục Giác cũng không thích, chỉ thích đơn giản, nhưng vẫn là khó nhớ động tác.

Hiện giờ nghe Thẩm Khiêm Hoài nói giống như là tìn được tri kỉ, gật đầu tán đồng, "Sư tôn nói đúng, ta cũng cảm thấy chiêu thức phiền toái."

Thẩm Khiêm Hoài lấy kiếm qua biểu diễn một phen, chiêu kiếm của hắn đơn giản, lại sát khí nghiêm nghị, nhanh như tia chớp, cuốn rất nhiều hoa lê rơi xuống, tựa hồ tuyết bay đầy trời.

Kiếm pháp thâm cao khó đoán, cho dù là Nhị trưởng lão trong tông môn cũng khó có thể địch nổi.

Tiếp thu chiêu kiếm của sư tôn, Tô Dục Giác đi qua tán thưởng, "Thế nhân toàn nói sư tôn thiện y, theo ta kiếm thuật của sư tôn cũng là tuyệt nhất, tuyệt đối không kém sư tổ năm đó, thật là kiếm tiên."

Hắn chưa gặp qua kiếm pháp của sư tổ, chỉ là thế nhân nhắc đến kiếm liền sẽ nghĩ đến sư tổ trên trời, tất nhiên sẽ dùng cái này khen.

Lông mi Thẩm Khiêm Hoài run rẩy, nhìn không ra cảm xúc, nhưng trong lòng như có đá lớn lăn lộn nổi lên từ đáy hang làm chấn động mạnh, kỳ thật thiếu niên khi xem kiếm pháp của hắn cũng chỉ học người khác khen, thậm chí cao hơn cả sư tổ trên trời, chỉ là...

Tô Dục Giác nhìn thấy một cánh hoa lê rơi trên tóc mai của Thẩm Khiêm Hoài, vì thế nhón chân định lấy ra, nháy mắt tiếp theo đã bị bắt lấy tay, hai mắt ngày thường đạm mạc vô thần, giờ phút này lại lộ ra sát ý, hắn sợ, vội vàng giải thích, "Sư tôn, ta chỉ là muốn giúp người lấy hoa lê rớt lên."

Thẩm Khiêm Hoài thấy hắn sợ, hai tròng mắt như muốn chảy ra nước mắt trong suốt, là khuôn mặt hoảng hốt quen thuộc, theo bản năng sờ soạng khóe mắt hắn, dỗ nói, "Đừng sợ."

"Sư, sư tôn ta..." Tô Dục Giác hít hít cái mũi, nhịn khóc xuống, "Ta không sợ, chỉ cầu sư tôn đừng trách tội ta."

"Ngươi tâm tính hồn nhiên, giống như trẻ con, ta như thế nào trách ngươi." Thẩm Khiêm Hoài thở dài một tiếng, thân ảnh chợt lóe liền vào trà thất.

Cửa phòng trà đóng chặt, bên trong tuyền đến một trận âm thanh linh hoạt kỳ ảo xa xưa, "Đi đan phòng bên trái lấy một thanh bình trong tủ rồi liền xuống núi, nhớ rõ mỗi ngày uống một viên."

Tô Dục Giác chưa bao giờ gặp qua sát ý đáng sợ như vậy, như là một phen kiếm đã hoàn toàn ghim vào lòng ngực, chỉ một tấc liền sẽ chết, hoãn một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Lúc này hắn nhớ kỹ, không thể tùy ý tới gần Thẩm Khiêm Hoài.

Ngàn năm trước Cửu Châu cũng không thái bình như hiện giờ, yêu thú tàn sát bừa bãi, ma tu thịnh hành, sinh linh cực khổ, nhue thế nào có thể mạo phạm.

Lần sau sẽ không.

Đan phòng tràn ngập thuốc cay đắng, làm người tê liệt khó có thể chịu đựng. Tô Dục Giác chau mày mở cửa, vội vàng lấy khăn che miệng mũi lại, tìm được cái chai màu xanh lơ trong ngăn tủ.

Tủ này có rất nhiều đan dược, hắn không nhận thức xem qua, cũng không dám lấy, chỉ nhìn vài lần.

Cái chai màu xanh lở có rất nhiều đan dược màu nâu, nhìn cũng không xấu, còn có hương trúc nhàn nhạt, ăn một viên không đắng, trong miệng hơi dính, rất mau liền có chút ngọt, miễn cưỡng tiếp thu.

Nói vậy cũng không phải đan dược bình thường, Thẩm Khiêm Hoài luyện chế đan dược chính là thượng phẩm.

Tô Dục Giác vừa lòng mà cầm cái chai đi, cũng không dám qua trà thất quấy rầy Thẩm Khiêm Hoài.

Trên đường trở về gặp được rất nhiều đệ tử, mọi người biết được hắn đã bái đại trưởng lão làm sư phụ, nhìn thấy hắn tất cả đều cung kính. Cho dù là đệ tử thiên phú không tồi cũng sẽ dừng lại chào hỏi.

Chỉ là không nhìn thấy Lâm Ý Thu, cũng không biết đi nơi nào tu hành, nghĩ là đã thấy hắn bái sư nên sợ hãi bị đuổi kịp, cho nên vội đi tu hành.

Tô Dục Giác trong lòng mắng Lâm Ý Thu một tràng, nhưng mà hắn nghĩ Tứ trưởng lão không bằng đại trưởng lão. Lâm Ý Thu cũng sẽ không có thành tựu, chỉ cần tu hành tốt, nhất định có thể vượt qua Lâm Ý Thu.

Kẻ hèn Lâm Ý Thu tính là gì!

Nghĩ xong, Tô Dục Giác cũng không dám chậm trễ liền luyện kiếm một hồi tại chổ.

Xem Thẩm Kiêm Hoài cũng coi như có ích, tụ khí so với trước nhanh hơn không ít, là công lao của đan dược.

Hắn mất ăn mất ngủ luyện tập bốn ngày, đúng hẹn đi núi Thiên Ngưng, tu vi cũng có tăng lên, có thể ngưng luyện ngự kiếm, chiêu kiếm cũng tốt hơn.

Chẳng qua vẫn luôn chưa thấy được Tạ Diễn, trong lòng ẩn ẩn bất an. Chẳng lẽ hắn không nghe lời bái trưởng lão khác, Tạ Diễn tức giận không muốn thấy hắn?

Chính là lần này rõ ràng Tạ Diễn sai, ai không muốn bái Thẩm Khiêm Hoài vi sư, như thế nào có thể bắt hắn bỏ!

Nhưng hắn đã lâu chưa thấy được Tạ Diễn, trong lòng khó tránh khỏi nhớ, luôn nghĩ đến thời điểm ngày xưa bọn họ ở chung, hoặc là cãi nhau, hoặc là Tạ Diễn đem hắn ấn xuống, cởi quần kiểm tra tiểu huyệt.

Tạ Diễn...

Tô Dục Giác vô tâm luyện kiếm, hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy sư tôn nói rất đúng, bạn đời với nhau nên nói rõ ràng.

Hắn cần phải đi tìm Tạ Diễn tự mình nói rõ.

(Song tính)Bị kiếm tu chơi lạnWhere stories live. Discover now