Chương 26

757 25 4
                                    

Chương 26: hắn sư tôn sinh đẹp như trích tiên

Tương truyền rằng đại trưởng lão Thẩm Khiêm Hoài cùng sư tổ khai sáng Thiên Kiếm Tông, một người chủ kiếm, một người chủ y, cộng trị tông môn.

Một ngàn năm trước, sư tổ vì thiên hạ chúng sinh trấn áp tà ám, từ đó mất đi.

Thiên Kiếm tông liền do một mình Thẩm Khiêm Hoài trông coi, nhưng mà bạn bè rời xa trần gian hắn cực kỳ bi ai không thôi, qua mấy trăm năm liền đem Thiên Kiếm Tông cho người khác làm chủ, từ đó bế quan không quan tâm thế sự.

Một lần bế quan này chính là gần ngàn năm, lại chưa có người nào gặp qua hắn. Trận pháp cấm địa vẫn hoàn hảo như cũ không tổn hao gì, đúng là nơi Thẩm Khiêm Hoài bế quan.

Đối với rất nhiều đệ tử Thiên Kiếm Tông mà nói, đại trưởng lão là nhân vật trong truyền thuyết, trong tông môn trưởng lão ngàn năm đã thay đổi nhiều, chỉ có vị trí đại trưởng lão chưa bao giờ đổi chủ.

Diệp Tài Anh nhắc tới đại trưởng lão, hai đệ tử tuổi trẻ cũng không dám tin.

"Trước đó không lâu tông chủ đã tự mình nghênh đón, ta cũng gặp được, đại trưởng lão tu vi sâu không lường được, đã là bán tiên."

"Địa trưởng lão kia cùng Tô gia?"

"Đại trưởng lão ngàn năm trước từng là biểu huynh của tổ tiên Tô gia, nghĩ đến sẽ niệm tình cũ." Diệp Tài Anh nghe các trưởng bối Tô gia nhắc qua chuyện này, tức khắc hiểu trong tông môn vì sao sớm đã lập quy củ, nhưng nếu là con cháu Tô gia có thể châm trước.

"Ngàn năm này có lẽ đối với đại trưởng lão chỉ là một cái chớp mắt, sư huynh không bằng ngươi thử xem, ta cảm thấy hắn sẽ hẳn là nhớ đến tình cũ." Lâm Ý Thu không muốn Tô Dục Giác thiếu ơn Tạ Diễn, tuyển trưởng lão khác là tốt nhất.

"Được." Tô Dục Giác tức khắc có tin tưởng, đại trưởng lão chính là người lợi hại nhất trong tông môn, nếu là bái hắn tất nhiên là luôn có mặt mũi xung quanh.

Trưởng lão đường là nơi tụ tập nghị sự trong tông môn, cung điện to lớn đứng sừng sững ở đỉnh núi cao, mây mù lượn lờ bốn phía xung quanh, trước cửa điện còn có tượng đá sư tổ màu trắng, trong tay nắm trường kiếm.

Đứng ở dưới tượng đá người chỉ nhỏ bé như con kiến, ngẩng đầu thấy không rõ toàn cảnh tượng đá, chỉ thấy ánh nắng chói mắt.

Tô Dục Giác nhìn chằm chằm xem trường kiếm chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, chẳng qua không nghĩ ra, có chút đau đầu, dứt khoát liền không nghĩ.

Các trưởng lão chưa tập hợp nhưng Bát trưởng lão đã ở đây. Hắn ngồi ở một bên đường, trong tay nâng một cái luân bàn, râu trên cằm lại không trắng, đôi mắt thật nhỏ, lông mày sâu, nhìn rất dữ.

Tô Dục Giác không thấy được đại trưởng lão, chỉ đang xem hướng Diệp Tài Anh, đang muốn mở miệng liền thấy được Bát trưởng lão hướng hắn đi qua, "Bát trưởng lão."

Bát trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, phát hiện tư chất vẫn còn ổn, không có kém như trong tưởng tượng, "Sau này ngươi đi với ta sẽ tốt."

(Song tính)Bị kiếm tu chơi lạnWhere stories live. Discover now