Nhưng trong nhiều trường hợp, Quân Vong cho dù có hiểu cũng sẽ giả ngu.

Ví dụ như khi Sở Diễn nói với cậu ta "Đứa trẻ lớn rồi nên tự lập, đêm nay dù thế nào đi nữa cũng phải ngủ một mình" là có thể nhìn thấy hiện trường tiểu điện hạ chỉ số thông minh cao đang giả ngu!

Tóm lại, sau khi thoát khỏi sự vướng mắc của Quân Vong, quản sự rất nhanh đã phát hiện vấn đề là lớp lót của Sở Diễn đã bị thấm mồ hôi, vì thế ông cực kỳ tự nhiên, tâm vô tà niệm bắt đầu cởi bỏ lớp lót bên trong của y.

Sau đó với vẻ mặt bối rối, Quân Bất Thần- người đã nghe động tĩnh đang bóp lấy yết hầu ông, bên tai truyền đến thanh âm mà đến nay mỗi khi nhớ tới đều khiến ông gặp ác mộng: "Ngươi đang làm gì."

Quản sự cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

May mắn trời cao phù hộ, ông cũng không muốn vì chiếu cố người bệnh mà chết không minh bạch đâu.

Sau khi Quân Bất Thần hỏi ý định của ông ta, sắc mặt trầm xuống, nhìn vẻ mặt khó chịu và hô hấp nóng rực của Sở Diễn, trong lòng trào ra cảm giác đau lòng không giải thích được.

Không biết vì sao, nội tâm của hắn cực kỳ để ý đến việc quản sự cởi áo cho người này, loại cảm giác này như đang có thứ gì đó đang nghênh ngang xâm nhập vào điểm mấu chốt của hắn, tùy ý cướp đi bảo bối yêu quý của hắn.

Hắn không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này. Chỉ biết rằng khi hắn phản ứng lại hắn đã không tự chủ được mở ra một cúc áo của Sở Diễn, dùng đôi tay đã nắm qua vô số súng và kiếm tự mình cởi bỏ từng nút trói buộc trên người Sở Diễn.

.......

May mắn là những việc này Sở Diễn đều không biết.

Nếu biết, y có thể bị dọa đến mức chết ngay tại chỗ.

Sở Diễn không biết ai đã giúp mình thay quần áo cũng không có ý định đào sâu tìm hiểu, có chút xấu hổ không muốn ai biết, dù sao đó cũng là một loại dịu dàng.

Cũng may Quân Vong cũng không có ý muốn giải thích, hai người bốn mắt nhìn nhau, một người quan tâm săn sóc, một người chột dạ lại còn ốm yếu.

Nhưng cũng không có nhiều thời gian để hai người bọn họ ở chung một chỗ với nhau.

Rất nhanh, Quân Bất Thần trầm mặc ít lời đã mở cửa phòng.

Khác với Quân Vong, mặc dù Quân Vong tính nguy hiểm nhất định nhưng phần lớn thời gian vẫn tỏ ra phúc hậu và vô hại, có thể cho người ta thoáng buông lỏng phòng tuyến tâm lý.

Nhưng Quân Bất Thần không giống vậy, nhất cử nhất động của hắn trước nay đều không thể đoán trước được. Hơn nữa hắn rất nhạy bén, dù sao.... Ngay cả Tiêu Mục cũng rơi vào tay hắn.

Sở Diễn rất cảnh giác với hắn.


Vì thế thời điểm hắn đẩy cửa vào, Sở Diễn gần như vô thức đứng dậy khỏi giường, nâng lên đôi mắt còn phiếm hồng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào bóng dáng Quân Bất Thần.

Không, nghiêm khắc mà nói là phòng bị hắn.

Trong tâm trí y, Quân Bất Thần không phải không có khả năng xách y lên giống như gà con ra khỏi giường, ném y tới một nơi không có mần bệnh ngồi ngốc, để không lây lan virus lung tung gây hoảng loạn nhân tâm.

Truyện chỉ được đăng tại Wp qinyi090405 , ở wed khác đều là ăn cắp 


Tuy nhiên ngoài dự đoán là Quân Bất Thần mang đến cho y một vị bác sĩ già đáng giá tin cậy.

Lão bác sĩ cho y làm một số kiểm tra và trị liệu đơn giản, sau khi biết cơn sốt của Sở Diễn đã giảm đi một chút, trên khuôn mặt như tảng băng trôi của Quân Bất Thần mới hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.

Quân Bất Thần không giỏi ăn nói nên chỉ đơn giản cảnh cáo: "Về sau nên ngoan ngoãn đi, còn muốn chạy loạn nữa không?"

Sở Diễn trầm mặc rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu thay cho hồi đáp.

Bởi vì phát sốt nên Sở Diễn có chút mất nước nên lão bác sĩ sau khi tự hỏi một lát vẫn quyết định truyền dịch cho y.

Điều này đối Sở Diễn mà nói là khó có thể chịu đựng.

Truyền tĩnh mạch là một phương pháp trị liệu so với tiêm còn tàn nhẫn hơn.

Tuy tiêm rất đau nhưng lại rất nhanh, còn truyền nước biển cần chịu đựng cơn đau sưng tấy ở mu bàn tay, sau đó nhìn chằm chằm từng giọt nước rơi xuống, chậm rãi chờ thời gian trôi đi, toàn bộ quá trình cũng không được có động tác lớn nào, vừa lơ đãng kim sẽ tuột ra, toàn bộ quá trình cực kỳ dày vò.

Mặc dù thời đại tinh tế đã có một số tiến bộ về chăm sóc y tế, nhưng phần lớn đều là cải tiến về thuốc và kỹ thuật phẫu thuật, phương pháp truyền dịch tuy rằng truyền thống nhưng lại không có ]thay đổi quá lớn, bởi vì.... Nó thật sự hữu dụng.

Kỳ thật việc này không quá cần thiết nhưng lão bác sĩ cũng không thể ăn không ngồi rồi trước mặt Quân Bất Thần. Để đảm bảo an toàn ông đã an bài cho Sở Diễn phương pháp trị liệu như vậy.

Sở Diễn đờ đẫn nhìn cánh tay mình bị đè lại, sau đó là một cây kim sáng loáng từng chút một đâm vào làn da yếu ớt của y.

Y không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ là hốc mắt đỏ càng thêm đỏ.

Xuất phát từ tâm lý trả thù nào đó, y đột nhiên cũng muốn làm một bác sĩ, sau đó tiêm cho đủ loại người, để bọn họ cũng cảm thụ được mùi vị này.

Nhưng sự mong đợi của Sở Diễn sẽ không bao giờ tàn nhẫn và tràn ngập ác ý như vậy.

Chẳng hạn như  khi đối mặt với trẻ em y sẽ khen ngợi đứa trẻ thật dũng cảm sau khi tiêm xong.

Đối mặt với người lớn nhát gan y cũng sẽ dỗ dành như vậy, nói rằng tiêm một chút cũng không đau, một cái chớp mắt là qua rồi.

Nhưng hiện tại, y không phải bác sĩ, y là một người tha hương lẻ loi ở dị quốc.... Có thể nói y đang vật lộn ở một nơi không có một phân tiền cũng không có một chút quan hệ nào, một mình giãy giụa.

Y cảm thấy có chút chua xót cho bản thân.

Có chút đau, y cảm giác có một bàn tay phủ lên đầu mình, động tác vuốt ve rất nhẹ.

Y sửng sốt một chút, từ thắt lưng đối phương ngước nhìn lên, chính trang đen nhánh, kim cài áo đỏ như máu, cái cằm sắc bén, đôi mắt thâm thúy.

Quân.... Quân Bất Thần.

Cả người Sở Diễn cứng đờ.

Quân Bất Thần cũng có vẻ hơi sốc.

Hành động vừa rồi hoàn toàn là vô thức, gần như là theo bản năng mà làm vậy.

Giống như đại não hắn trời sinh đã cảm thấy khi y gặp tình huống như vậy, hắn nên dùng phương thức ôn nhu để an ủi y, không cần tự hỏi, không cần do dự.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Tia lam quang mờ nhạt lại xuất hiện trong con ngươi đỏ như máu của Quân Bất Thần.

Khi hắn nhận ra mình không thích hợp hắn rất nhanh đã bỏ tay xuống, biểu tình có chút không tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quân Vong lạnh mặt nhìn một màn này, bất động thanh sắc nắm lấy bàn tay còn lại của Sở Diễn, ánh mắt u ám, như đang tuyên thệ điều gì.

Sở Diễn nhất thời cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.

Ngay lúc y muốn nói điều gì để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên rung lên.

Sở Diễn muốn tắt nó đi như không có chuyện gì nhưng hiện tại hai tay y đều đang mắc việc, không có cách nào chạm vào thứ kia.

Ở chỗ này Sở Diễn chỉ quen biết một ít người già thường xuyên uống trà xem báo, ai sẽ tới tìm y lúc này?

Lúc này, Sở Diễn đột nhiên nhớ tới, trước khi mình và Ngụy Trần chia ra, bọn họ có thêm phương thức liên hệ của nhau!!

Chết tiệt!!

Ngàn vạn lần đừng bị phát hiện, đừng bị phát hiện!

Thời điểm y đang điên cuồng cầu nguyện, lão bác sĩ đột nhiên săn sóc nói: "Tắt đi, tránh ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi."

Sau đó, Sở Diễn kinh hãi nhìn Quân Bất Thần tự nhiên đưa bàn tay về phía "Quả bom hẹn giờ" trên đầu giường, trong lòng đã cầm lòng không đậu đầy mặt mỉm cười chào hỏi Thượng đế.

Tác giả có lời muốn nói:

Sợ mọi người hiểu lầm, hoàn toàn không phải thế thân đâu.

Quân Vong không phải mảnh của công, nhưng thân phận cũng không đơn giản ~

10:21 am

23/12/2023

[ĐM/HOÀN] Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối HậnWhere stories live. Discover now