Chương 64: Một chỗ

117 8 0
                                    

Đồng Dật tuy rằng có cái đầu lớn, nhưng lại đặc biệt sợ lạnh.

Hắn cầm một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa trường hỗ trợ đỡ bảng chỉ đường.

Sau đó, lạnh đến không chịu được liền đứng dậy nhảy nhót khắp nơi, trong miệng còn lẩm bẩm: "A, quá lạnh, nơi này còn không bằng đại Đông Bắc của tớ đâu, căn bản không phải cùng một cái lạnh. Có một loại lạnh, gọi là lạnh tận xương tủy."

Nói xong, hắn tiếp tục cầm bảng, kết quả bảng có một mảng cây nhỏ bị xước ra, cây đâm vào ngón tay Đồng Dật.

Đồng Dật lập tức dừng lại, rồi trả lại bảng cho Tư Lê: "Không được, tớ phải tranh công."

Nói xong, hắn liền chụp ảnh ngón tay mình, sau đó gửi cho Mễ Nhạc.

Đồng Dật: [hình ảnh]

Đồng Dật: Cậu xem!

Đồng Dật: Bị bảng chỉ đường làm đau.

Đồng Dật: Cậu mau xem đi, không xem một lúc nữa thì khép lại mất!

Một lúc sau, Mễ Nhạc mới trả lời hắn: Hô hô cho cậu.

Đồng Dật nhớ lại trong mộng, Mễ Nhạc bảo hắn "hô hô" tay cho cậu, nhịn không được mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn.

Sau đó tiếp tục đánh chữ nói: Hôm nay thật lạnh, tôi chịu không nổi.

Mễ Nhạc: Tôi mang bao tay cho cậu.

Đồng Dật: Không, tôi muốn cậu "hô hô".

Đồng Dật một tay đỡ bảng, cúi đầu xem điện thoại, phát hiện Mễ Nhạc nửa ngày không trả lời.

Sau một hồi, Mễ Nhạc lái xe trực tiếp đến đây, vẫn là bộ dáng toàn thân mặc đồ kín mít, sau khi xuống xe đưa cho Đồng Dật một đôi bao tay.

"Đây là đồ dùng hàng ngày của tôi."

Đồng Dật duỗi tay nhận lấy, nhìn thấy là một cái màu trắng ngà có hình dạng như quả trứng gà, cảm xúc cũng khá tốt, xoa mặt.

"Hô hô đâu?" Đồng Dật vươn tay ra.

"Tôi còn phải lập tức quay về."

"Hô hô đâu?" Đồng Dật kiên trì.

Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật một lúc lâu, cuối cùng không có cách nào, cậu đi tới, kéo xuống khẩu trang, "hô hô" tay cho Đồng Dật. Sau đó, cậu quay đầu đi, lên xe của mình.

Đồng Dật nhìn xe của Mễ Nhạc rời đi, cười tươi như hoa.

Tư Lê ở bên cạnh cũng nhìn thấy, cậu ấy lắc đầu như người mẹ nhìn thấy đứa con trai nhõng nhẽo, có chút cảm thán quá là trẻ trâu.

Đồng Dật quay đầu lại tiếp tục nói với cậu ấy: "Tớ cảm thấy năm nay là một mùa đông ấm áp."

Tư Lê: "Ừm."

Đồng Dật: "Cậu không biết quần mùa thu ấm áp như thế nào đâu."

Tư Lê: "Ừm."

Đồng Dật: "Cậu biết không, bây giờ Mễ Nhạc nghe lời tớ nói, tớ đã thuần phục cậu ấy."

Tư Lê cảm thấy những gì Đồng Dật nói ở phía trước vẫn có thể nghe được, nhưng những gì hắn nói sau đó thì cậu ấy không thể nghe được nữa. Cậu liếc trắng mắt Đồng Dật một cái.

Mỗi ngày đều mơ thấy đối thủ tán tỉnh tôiWhere stories live. Discover now