Chương 18: Thèm khóc

174 17 0
                                    

Mễ Nhạc đã thật lâu không có nghĩ lại chính mình.

Hôm nay khó có khi nghĩ lại, nỗ lực suy nghĩ có phải mạch não của cậu không giống người bình thường, nên mới không hiểu suy nghĩ của 1 mét 8 không?

May mắn Mễ Nhạc không cược 1 mét 8 phải mổ bụng, bằng không cũng sẽ làm thật phải không?

Cậu chần chờ trong nháy mắt, nói: "Tính."

"Cậu không cần thiết phải đồng ý với tôi." 1 mét 8 nhìn trái nhìn phải sau đó nói: "Ba ba rèn luyện trước, con đi mua nước uống cho ba."

"Không cần." Mễ Nhạc đúng thật là không thiếu nước uống, hơn nữa cậu chỉ uống nước chanh thôi.

"Một tuần này liền hết nghĩa vụ!" 1 mét 8 nói xong, liền sải bước mà đi, bộ dáng không cho người khác cự tuyệt giống tổng tài bá đạo.

Nước, cậu cầm lấy uống đi, không uống xong đừng hòng gặp tôi.

Mễ Nhạc cùng Tả Khâu Minh Húc liếc mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ điều thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Mễ Nhạc lại nhìn nhìn 1 mét 8, đã hội hợp cùng đội bóng chuyền.

Cậu đi đến máy chạy bộ, ấn thao tác giao diện. Ban đầu, cậu chỉ định chạy tốc độ 6, độ dốc 4 để khởi động một chút, sau mười phút sẽ tập cái khác. Kết quả, Đồng Dật cũng đến máy chạy bộ.

Hai người không nhìn nhau, chỉ dùng mắt liếc qua.

Đồng Dật điều chỉnh tốc độ lên 8 rồi bắt đầu chạy.

Mễ Nhạc suy nghĩ một lúc, cũng điều chỉnh tốc độ lên 8, chạy theo.

Hai người dường như đang cạnh tranh với nhau, sau mười phút vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục chạy.

1 mét 8 cầm nước uống thể thao đến bên cạnh, hỏi Tả Khâu Minh Húc: "Người anh em, hai người bọn họ có phải hơi hổ báo không?"

1 mét 8 nói như vậy, có thể chứng minh được hai người bọn họ đang phân cao thấp rất rõ ràng.

Tả Khâu Minh Húc cảm thấy kỳ quái nói: "Ngày thường Mễ Nhạc đều rất bình tĩnh, có bao giờ như vậy đâu? Chẳng lẽ là vì Đồng Dật nói chân cậu ấy to nên không vui à?"

1 mét 8 nhìn rồi bĩu môi: "Là chân Đồng Dật nhỏ, biệt danh chính là Đồng Chân Nhỏ."

"Xác thật rất nhỏ." Tả Khâu Minh Húc nhìn nhìn, sau đó đi một bên chơi điện thoại.

Hai người cùng nhau phân cao thấp, tốc độ 8 chạy đến 50 phút. Đồng Dật quay đầu nhìn Mễ Nhạc, thấy trên mặt Mễ Nhạc đều là mồ hôi, gương mặt còn có chút hồng, tựa hồ đã không kiên trì được nữa, rốt cuộc ấn nút giảm tốc.

Hắn dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, đi bộ trên máy chạy bộ một chút, nhịn không được cười nói: "Được rồi, cậu cũng dừng lại đi, tôi thấy môi cậu đều trắng bệch rồi."

Mễ Nhạc khẽ hừ một tiếng.

Đồng Dật lại đi một hồi, rồi tắt máy chạy bộ, nhìn thấy Mễ Nhạc đã điều chỉnh lại tốc độ 4 thong thả đi.

Mỗi ngày đều mơ thấy đối thủ tán tỉnh tôiWhere stories live. Discover now