XXVI. Dự Định Hẳn Hoi

737 48 18
                                    

Trong một ngày của mùa hè, trời nóng bức, oi ỉ, nỉ non. Cái thời tiết này nó làm cho người ta thật bồn chồn rất bồng bột.

Tiệm bánh của Trí Hiền với Tố Nghiên cũng như thường lệ, khách khứa lai rai ra vào làm cho cái chuông cửa lúc kêu lúc không.

Ân Tĩnh được hai bà chủ tiệm cho phép nghỉ ngơi ngắn hạng. Cỡ chừng một hai tuần gì đó. Nghỉ để làm cái gì? Cong lưng lên mà làm để còn kiếm được tiền đi học và gửi về cho ba má. Trời nóng mà nghỉ làm thì chỉ có nằm ở nhà, mở quạt máy lên đọc tiểu thuyết cho Trí Nghiên nghe thôi.

Nhắc tới ba má thì Ân Tĩnh cảm thấy nhớ hai ông bà Hàm lắm. Bác Phác nói là lần sau hai người sẽ lên thăm, đi từ dưới đó mà lên đây chắc rất cực khổ...

"Nghiên Nhi!!!"

Đang ngồi ở trên ghế uống nước mát, Trí Nghiên bị Ân Tĩnh gọi tên như trời đè, suýt chút làm nát cái ly, ống hút chọc lên mũi, nước ngập lên não, ghế gãy một chân, thân lăn xuống đất.

"Thiên à! Tĩnh muốn hù chết em hay sao vậy? Chị có sao không?" Trí Nghiên vuốt vuốt ngực trái để không lên máu mà lìa đời, "Em còn phải vào đại học nha, tử vong sớm như vậy thật oan ức."

"Chị xin lỗi mà. Bản thân cũng không để ý là mình quá lớn tiếng."

Ân Tĩnh chạy đến đỡ ghế của Trí Nghiên đang ngồi mà nó nghiêng một bên. Suýt chút người yêu mà cô luôn bảo bộc như trân quý bị ngã hỏng mặt rồi. Lúc đó phải tốn tiền thẩm mỹ nữa... Không phải, dạo này sao cô suy nghĩ bừa bộn hoài hà, chắc tại trời nóng. Phải sửa lại là... Lúc đó là Ân Tĩnh sẽ đau tim mà đập mặt xuống sàn để theo Trí Nghiên vào bệnh viện nằm song song với em ấy tương thân. Đúng vậy.

"Việc gì mà gọi em gấp gáp thế?" Trí Nghiên hôn lên má trấn an Ân Tĩnh.

"Tĩnh đang suy nghĩ, vô thức la làng la thành thị lên." Cô thở dài, "Em có nhớ hai chị Tố Nghiên, Trí Hiền nói là cho chúng ta nghỉ phép vì trời nóng không?"

"Em nhớ."

"Vậy thì hay là chúng ta về quê thăm mọi người đi."

"Em thấy cũng được đó."

"Vả lại chỉ có thành phố mới nóng bức vì những thứ người ta thải ra. Còn ở dưới quê, đi đâu cũng xanh mát, có sông, có nước, có cây xanh..."

Ân Tĩnh thật giỏi nha, biết cách thuyết phục người khác như vậy. Còn lấy tệ nạn và vật chứng tội lỗi con người ra để Trí Nghiên xuông tai nữa chứ. Cái thứ chất thải là nhiều thứ tổng hợp, chứ không phải một mình "chất thải" mà các bạn đang nghĩ đến đâu.

"Rất hay, có lý có tình. Em về với đội chị." Trí Nghiên trưng khuôn mặt đáng yêu ra, và đưa ngón cái lên đồng lòng với Ân Tĩnh.

"Tuyệt quá!!!"

Người ta nói vợ chồng mà đồng lòng, không tát mông tông cũng tự cạn mà.

(Không biết là Mong Tong hay Mông Tông, nhưng Mông Tông nghe hay hơn, như là cái ___ nó tông. Nó là ở bờ sông hoặc phà, từ này chắc nhiều người miền Nam biết đến.)

Ân Tĩnh định bồng bế Trí Nghiên lên mà xoay xoay như thuở bé. Thế mà giờ đây....

"Aiya..."

Có Yêu Em Không? (Tĩnh Nghiên) (Eunyeon - JiJung)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ