Chương 54: Mây đen

237 5 0
                                    


Ở bên khác, lúc Lâm Vi Hạ và Phương Gia Bội chia tay, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mang theo hàng vạn hàng ngàn ý nghĩa.

Ban Thịnh trên đường về nhà mua một hộp sữa bò, đi trên đường một cách bình thản. Những dây cung căng thẳng trong đầu lờ mờ nhắc nhở cậu, nghĩ sâu hơn đối với mày không tốt.

Cậu bóp chặt hộp sữa trong tay ném nó vào thùng rác, sắc mặt không có biểu tình gì đi về phía trước.

Cậu đợi Lâm Vi Hạ tuần sau đích thân đến tìm cậu lấy nhẫn.

Hôm qua, sau khi mọi người vui vẻ cùng nhau chạy trốn, ai cũng háo hức mong đợi một tuần mới sắp đến, có thể cùng nhau đi học.

Nhưng chỉ trong một ngày cuối tuần, cái gì cũng thay đổi.

Một bài viết và video được đăng trên trang web Y C H đã nhận được rất nhiều sự chú ý, sau đó nổi lên một cuộc bàn tán vô cùng lớn, các phương tiện truyền thông báo chí đã đăng lại bài viết trên quy mô lớn, các cư dân mạng sau khi nhìn thấy bài viết trong lòng đầy căm phẫn tố cáo thủ phạm.

Đến cả phụ huynh khi ăn cơm mở tivi lên, đài truyền hình địa phương cũng phát sóng tin tức này, mặc dù các phương tiện truyền thông đã làm mờ hình ảnh trong video đi, vẫn có phụ huynh hỏi :

"Đồng phục thật quen mắt, là chuyện ở trường con phải không?"

"Phải, là đồng phục trường Thâm Cao, nhưng mà video bị làm mờ rồi, trong bài viết có nói là lớp 12-1, Trịnh......bạn con ở lớp đó, để con hỏi cậu ấy."

Thứ hai, khuôn viên trường học Thâm Cao bị bao phủ bởi một tầng mây đen mù mịt.

Mỗi học sinh đi trên đường đều liên tục lướt lại bài đăng trên diễn đàn, xem có tin tức nào mới được tiết lộ hay không. Có một số học sinh đem bài viết và video lưu vào trong yêu thích, liên tục lấy ra xem, tên của bài đăng là ——《Lời thú nhận của người ngoài xã hội.》

Xin chào mọi người, tôi là một người không quan trọng, bạn có thể gọi tôi là người vô hình, người bị gạt ra khỏi xã hội, thậm chí là người qua đường, điều này không quan trọng.

Nam sinh trong video, thiếu niên A, tôi và cậu ấy quen biết nhau từ lúc học cấp hai, cậu ấy là một người bạn của tôi. Khi học cấp hai, bởi vì cậu ấy phát triển chậm hơn những người khác, trời sinh cơ thể ốm yếu gầy gò, thường xuyên bị các bạn trong trường bắt nạt, người lớn phát hiện rất muộn, đợi đến khi được phát hiện, nhà trường và gia đình đã tiến hành xử lý.

Sợ để lại cho cậu ấy cái bóng tâm lý, việc mà người lớn làm tốt nhất là xây dựng ảo ảnh cho chúng ta, ví dụ như "Sắp phải thi giữa kỳ rồi" "lên cấp ba, có thể rời xa nơi này."

Thế là thiếu niên A luôn chăm chỉ học tập, cuối cùng cũng được nhận vào Thâm Cao với thành tích học tập xuất sắc, được miễn phí toàn bộ các khoản phí trong trường học. Sau khi lên cấp ba, cậu ấy đã đối xử ân cần và quan tâm đến từng bạn học trong lớp, mặc dù ở đây phân chia cấp bậc, học sinh ở đây cũng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước.

Khi cậu ấy viết thư cho tôi để chia sẻ bản thân cậu ấy đã được chọn là một đại diện học sinh xuất sắc, ai cũng không nghĩ đến, đây là một khởi đầu không hạnh phúc.

Em Nghe Thấy Được - Ưng ChanhWhere stories live. Discover now