Chap 42 Lời tuyên chiến

178 25 0
                                    

Mira và Shaya, huyết kế giới hạn của chúng chính là triệu hoán sương mù. Bọn chúng có thể thao túng sương mù mình tạo ra như cơ thể chính mình, có thể thông qua sương mù nhìn thấy sự vật có ở bên trong, đồng thời thi triển ảo ảnh và ảo thuật từ xa

Shaya nhắm mắt, tập trung tinh thần thao túng màn sương, không lâu sau bảo :"Kira đại nhân, có hai người đang tiến vào rừng, là một ông già và một tên nhóc -.... chính là Naruto"

Nghe thấy hai cái tên quen thuộc này, phản ứng trước nhất của nàng chính là đập tay lên trán

Lại nữa, vì cớ gì lại đụng mặt nhau nữa rồi, Naruto và cả Jiraiya đã thấy nàng điều khiển bướm lửa hai lần, nói họ vào rừng khám phá kỳ quan thì có quỷ mới tin

Mira nhăn mặt, nàng vốn không ưa cái tên Naruto đó, mặt mũi thì nhìn ngây ngô ngốc nghếch, đã vậy, cái tên đó dường như vô cùng khiến Kira đại nhân lưu ý, nên nàng đã không thích nay lại càng không thích hơn

Kira im lặng một hồi suy nghĩ, để Jiraiya và Naruto đi thám hiểm trong đấy cũng chẳng sao, chẳng phát hiện được hành tung gì của nàng. Tuy nhiên, cũng hiếm hoi lắm mới có lúc thằng bé đến địa bàn của nàng, không chiêu đãi tử tế thì thật thất lễ, nàng thật sự có điều muốn nói với thằng bé

"Mira, Shaya, thi triển ảo thuật tách Jiraiya và Naruto ra"

Mira và Shaya ngẩn ra, rồi đồng thanh đáp :"Vâng ạ"

Trong khi Jiraiya và Naruto bước chân càng sâu vào rừng, sương mù càng trở nên dày đặc hơn. Những bóng cây già cỗi có tán lá che phủ cả mây xanh, ánh nắng không tài nào xuyên phá càng khiến cho khu rừng trở nên ma mị

Ngoài côn trùng muỗi đốt, thứ càng đặc biệt hơn chính là bướm lửa bay lượn, thứ này quá sức quen thuộc, là vật triệu hồi của nữ nhân bên cạnh Orochimaru

Bọn họ đi vào càng sâu hơn, bươm bướm tụ tập càng nhiều, Jiraiya và Naruto nhớ rõ những gì Tsunade nhắc nhở rằng thứ này có độc vì vậy đều cẩn thận để không chạm vào

Naruto nhìn xung quanh, phát hiện phía xa chỉ là một mảnh sương mù, con cú mèo vốn là loài vật hoạt động về đêm nay vì nơi đây không có ánh sáng mà cũng mở to đôi đồng tử nhìn chòng chọc vào cậu bất giác làm Naruto nổi cả da gà, cậu lùi lại một chút, xoa xoa hai cánh tay :"Tiên nhân háo sắc, khu rừng này thấy ghê quá"

Nhưng không ai đáp lại

Naruto trong lòng hơi thấp thỏm, càng sốt ruột : "Sao đột nhiên im lặng vậy ? Ông mau nói gì đi chứ tiên nhân háo sắc "

Kết quả quay đầu lại cậu liền hối hận, vì căn bản chẳng có ai. Tiên nhân háo sắc vốn ban nãy còn đi bên cạnh một bước không rời mà nay đã chẳng thấy đâu nữa

Lông tóc Naruto tức thì dựng đứng, cậu hoảng sợ nhìn xung quanh, kêu to :"Tiên nhân háo sắc ông đâu rồi !?"

Nhưng không ai đáp lại, chỉ có tiếng côn trùng kêu

Naruto hết nhìn trên lại nhìn dưới, trong bóng tối âm u có những đôi mắt vàng đang nhìn chòng chọc vào cậu

Naruto lùi bước, bắt đầu cảm thấy không ổn mà chạy về phía bọn họ vừa đi qua, vừa chạy vừa gào to 'Tiên nhân háo sắc ' mong muốn được đáp lại, nhưng từ đầu tới cuối đều chẳng có hồi âm. Cậu vì vội vàng mà vấp phải rễ cây ngã xuống, cả gương mặt đập lên đất đau đến nghiến răng, bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ chân cậu, đôi bàn tay gầy guộc, cùng với đôi móng dài sắc nhọn rõ ràng, một luồng điện chạy từ chân đến đỉnh đầu của Naruto, cậu cứng đờ, máy móc quay đầu lại nhìn xem mặc dù thâm tâm là vạn lần không muốn

[Đn Hokage] Uchiha Tiến hành tạo ra tân thế giới Where stories live. Discover now