Chương 42: Mất tích

351 62 13
                                    

CHƯƠNG 42: MẤT TÍCH

Con quạ đậu trên vai cậu đúng lúc kêu lên, trên bảng điều khiển trò chơi xuất hiện một hàng thông báo:

Đạo cụ: Chúc phúc của Thần thụ

Cấp độ: B

Sự bảo vệ: Thần thụ sẽ bảo vệ người chơi tùy tình huống, xác suất người chơi gặp nguy hiểm giảm xuống còn 0,1%, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.

Quà tặng: Người chơi có 50% xác suất nhận được món quà từ Thần thụ, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.

Phần thưởng may mắn: Tăng thêm 15% sự may mắn cho người chơi, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.

Thực ra thì khi nhìn vào chức năng của đạo cụ, nói rằng nó là cấp A cũng không quá đáng nhưng có lẽ là do hạn chế địa điểm sử dụng nên đã bị hạ xuống một cấp.

Khuê Khắc tiến lại gần, trên mặt mang theo nụ cười: "Chúc mừng nha, không nghĩ tới Trường An lại may mắn như vậy."

Có đôi khi vận may cũng là một phần thực lực, anh cũng từng gặp qua một Âu Hoàng, sự may mắn của người đó khiến người khác phải bội phục.

Thực ra, anh lại không biết rằng thiếu niên trước mắt này vốn chẳng phải Âu Hoàng gì mà chỉ là một người rất xui xẻo. Nhưng suy cho cùng, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Hạ Nặc được nữ thần may mắn chiếu cố, cậu vừa vui vừa không dám tin.

Cậu đã sử dụng hết may mắn của mình trong một năm tới!?

Cậu thậm chí còn sinh ra vài phần sợ hãi.

Tuyết Lê cũng nói một câu: "Xin chúc mừng", còn Carl lại có vẻ mặt không tốt lắm nhưng anh ta đã nhanh chóng điều chỉnh, cũng không nói thêm gì.

Khuê Khắc lặng lẽ nói với cậu: "Có lẽ vì Carl vừa nói rằng mình luôn luôn may mắn, kết quả..."

Kết quả người đạt được đạo cụ lại là Hạ Nặc.

Khuê Khắc bề ngoài không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng lại âm thầm đem Carl phân vào loại người: Không nên kết bạn.

Ngay từ đầu anh ta đã cố tình cản trở không cho anh tiếp cận với Tuyết Lê, lòng dạ hẹp hòi của anh ta thật sự không xứng với vẻ ngoài kia chút nào.

Vừa rồi Hạ Nặc cách bọn họ khá xa nên không nghe được câu này, Khuê Khắc cảm thấy mình cần phải nhắc nhở thiếu niên một chút.

"..." Hạ Nặc không biết nên nói gì.

Lúc trước cậu cũng mơ hồ cảm giác được Carl không đơn giản như những gì anh ta biểu hiện ra ngoài, bất quá khi đó Carl vẫn che giấu rất tốt, chứ không giống như hiện tại mà thẳng thắn thể hiện ra cảm xúc thật của mình.

"...... Cám ơn, tôi hiểu rồi." Hạ Nặc ôm chặt những bông hoa trong ngực.

Đợi đến khi Kamlanel đi tới, liền thấy được vẻ mặt phức tạp của thiếu niên.

"Có chuyện gì? Sao cậu không vui?"

"Không có gì." Hạ Nặc lắc đầu, cậu nhìn những đóa hoa trong ngực, lộ ra vẻ mặt u sầu: "Những thứ này đều là chúc phúc của Thần thụ? Tôi làm sao lấy được tất cả chứ?"

Yêu đương trong trò chơi trốn thoátWhere stories live. Discover now