Chương 37: Thêm một Nghiêm Minh Hàng

614 22 0
                                    


Buổi tối nằm trên giường, khi hai người thảo luận xem nên để Cố Hàng ở phòng nào, Nghiêm Minh Du đã hơi cáu kỉnh.

Nguyên nhân là do Phương Kính Dực định để Cố Hàng ở phòng trước đây của mình, nhưng Nghiêm Minh Du nhất quyết muốn để Cố Hàng ở phòng cho khách tầng một. Căn phòng đó ngay từ đầu đã không được sử dụng, cả hai đều không hề thu dọn phòng đó. Bên trong chỉ có một chiếc giường cùng chiếc tủ không biết đã bám bao nhiêu bụi, nhưng căn phòng Phương Kính Dực ở trước đây thì được trang bị đầy đủ, chỉ cần thay chăn đệm là có thể vào ở luôn rồi.

"Cứ để Cố Hàng ở phòng cũ của em là được mà," Phương Kính Dực không đồng tình với ý kiến ​​của Nghiêm Minh Du, "Như vậy tiện hơn."

"Không được, anh không đồng ý."

Thái độ của Nghiêm Minh Du rất kiên quyết, anh cau mày lắc đầu. Phương Kính Dực không kiên nhẫn như vậy, tính cậu vốn đã hay nổi cáu, nói vài lần đều bị cự tuyệt, khó tránh khỏi có hơi bực bội, cũng bắt đầu cao giọng lên. Nghiêm Minh Du không nói nữa, anh quay người đưa lưng về phía Phương Kính Dực, hơi cuộn người lại, vai lưng rộng lớn hơi cong. Phương Kính Dực nhìn bóng dáng Nghiêm Minh Du, không hiểu sao lại nhìn ra được dáng vẻ này có hơi tủi thân. Cậu ngây ra một lát, sau đó lại gần ôm eo anh, tay kia hơi chống lên, gác cằm lên cánh tay to lớn của Nghiêm Minh Du rồi ngó ngó anh. Nghiêm Minh Du đang nhắm mắt lại, đường cằm đẹp đẽ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao ngất, yết hầu hơi nhô lên, môi cũng mím chặt, thoạt nhìn quả thật đang tức giận.

"Sao vậy?" Phương Kính Dực nhẹ giọng hỏi: "Anh phải nói cho em biết vì sao anh không muốn Cố Hàng ở căn phòng kia nha."

Nghiêm Minh Du không nói gì, Phương Kính Dực bỗng nghẹn ngào, phải mất một lúc lâu mới nói ra: "Nếu anh đồng ý nhận nuôi nó vì em thì... hay là thôi đi. Em không muốn anh phải miễn cưỡng làm gì cả..."

"Không phải," Nghiêm Minh Du mở mắt ra, "Anh không miễn cưỡng."

"Vậy tại sao anh không để nó ở trong phòng cũ của em?"

Nghiêm Minh Du luôn ngượng ngùng nếu để Phương Kính Dực biết mình ghen tuông, nhưng anh luôn coi Phương Kính Dực như bé cưng của mình, như thể một đứa nhỏ bốn năm tuổi cứ cầm kẹo không chịu buông tay, ai chạm vào một chút cũng không được, cho dù kẹo chưa bóc vỏ, chỉ nhìn thôi cũng không. Trong lòng Nghiêm Minh Du như đang bốc hỏa, cái chuyện như ghen tuông này, nói ra thì có vẻ như anh quá ích kỷ. Nghiêm Minh Du không muốn để Phương Kính Dực cảm thấy anh là kẻ cứ hở tí là ghen, dù thực tế đúng là vậy. Từ một khắc khi tình yêu sinh ra ấy, trái tim Nghiêm Minh Du như tràn ngập chất lỏng chua chua ngọt ngọt, Phương Kính Dực làm ngọt độ tăng lên, và những người khác chỉ hơi chút thân cận với cậu thôi là sẽ làm tăng độ chua.

"Căn phòng đó có mùi vị của em," Nghiêm Minh Du đành phải nói toạc ra, "Anh không muốn để người khác ngửi thấy."

Thật là một lý do vừa buồn cười vừa dịu dàng.

Trong lòng Phương Kính Dực nóng lên, giống như có dòng nước ấm thong thả chảy qua, khiến mỗi góc trong tim đều trở nên ấm áp. Cậu gác chân lên eo Nghiêm Minh Du rồi nghiêng người qua, chuyển thành tư thế đối mặt với anh, rồi yên tĩnh nằm trong ngực Nghiêm Minh Du. Lòng bàn tay ấn trên ngực trái Nghiêm Minh Du, dưới tay là cơ bắp rắn chắc cùng tiếng tim đập. Nghiêm Minh Du sợ cậu ngã từ mép giường xuống nên bàn tay to giữ chặt mông nhỏ mềm mại của Phương Kính Dực, ôm chặt cậu thêm chút.

[ĐAM MỸ ABO | H VĂN] KIỆT NGẠO KHÓ THUẦN (HOÀN)Opowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz