Chương 6

1.2K 88 3
                                    

Có người nói □ tựa như chiên cá mực, Trương Vũ cảm giác sâu sắc tán thành, du͙© vọиɠ của Khoa Nhĩ thượng tướng kinh người quá mức, cả đêm cũng không có để cho mình nghỉ ngơi một chút, làm làm làm liên tục, Trương Vũ cho là mình sẽ chết, trở thành người thứ nhất trong lịch sử bởi vì □ mà chết, không nghĩ tới.....

Trương Vũ gian nan mở mắt, trong phòng đã không có người nào, nhìn thời gian một chút đã là xế chiều rồi, vắng vẻ giống như kí©ɧ ŧìиɧ trước đó đều là một cơn ảo giác vậy, quả nhiên là tình một đêm a, trong lòng Trương Vũ không biết sao có chút thất vọng, bất quá cũng không còn gì, người ta là quý tộc, tốt gì chưa từng thấy qua a, Trương Vũ xoa lấy thắt lưng cứng ngắc của mình, "Ai u!" Trương Vũ mắng người, mẹ nó, thắt lưng của mình muốn gảy rồi có được không a!

Giữa đùi cũng không có cảm giác dinh dính, chẳng lẽ vị quý tộc này vệ sinh cho mình rồi? Bất quá chính mình sao không có hình ảnh chớ?
Chân run run, đây không phải là thận hư rồi chứ?!

Trương Vũ cảm giác cơ thể của mình muốn rời ra từng mảnh! Uốn cong thắt lưng định tìm y phục, phát hiện đầu giường đặt một tấm thẻ vàng, Trương Vũ biết đó là Khoa Nhĩ để lại cho mình.

"Mẹ nó, coi tôi là cái gì? Bán?" Trương Vũ rất tức giận, chẳng qua "Anh đã cho tôi, tôi cũng không thể tiện nghi anh." Trương Vũ cầm thẻ vàng lên, tùy tiện lục cái áo tắm liền tập tễnh đi ra ngoài.

An Lợi Tư tử tước ngày hôm nay thật cao hứng, tại thời điểm tiễn Khoa Nhĩ đi, Khoa Nhĩ cho hắn một tấm giấy thông hành, có tờ giấy thông hành này, An Lợi Tư có thể tiến vào chiếm giữ hệ thống điều trị của khu A, đây đối với An Lợi Tư tử tước mà nói ý nghĩa to lớn vô cùng.

Xem ra Trương Vũ làm cho Khoa Nhĩ thượng tướng rất hài lòng a, suy nghĩ một chút, An Lợi Tư tìm quản gia đến, để quản gia cho Trương Vũ nhận lấy 1000 vạn tinh tệ làm phần thưởng khuyến khích.

Trương Vũ không có cho An Lợi Tư chào hỏi, chỉ đối với xung quanh nhìn một cái giống như là quản sự muốn bộ quần áo vậy, lên tiếng chào hỏi liền tự động rời đi, Trương Vũ cảm giác được chuyện tối ngày hôm qua cũa mình những người làm này đều biết, cảm thấy có chút xấu hổ.

Cho nên dám cứng đầu kiên quyết cự tuyệt sắp đặt xe huyền phù của người hầu cho Trương Vũ, tự mình bắt một xe huyền phù bình thường, trở về nhà.

"Chủ nhân đi suốt đêm không về." Vừa vào cửa con mắt của vỏ trứng liền hiện ra ánh sáng bắt đầu quở trách Trương Vũ "Chủ nhân là đứa bé hư."

"Được rồi được rồi, vỏ trứng." Trương Vũ trấn an Vỏ Trứng "Chủ nhân mày tối hôm qua đi làm thuê, nếu không sau này làm sao ăn a."

"Chủ nhân lừa người, đế quốc quy định người không lên đại học không thể làm bất kỳ công việc gì."

Trương Vũ lần đầu cảm thấy người máy khó lừa như thế, "Là đêm qua gặp phải một đứa nhỏ lạc đường, tao giúp nó tìm đường về nhà, kết quả lưu lại, tao liền ở nhà người ta một đêm."

"Phải là như vậy không?" Đôi mắt của Vỏ Trứng bắt đầu đổi màu hình như là đang suy nghĩ Trương Vũ nói có phải thật vậy hay không.

Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi?! Where stories live. Discover now