Chương 25.3: Xuân săn (Hạ)

7.7K 804 54
                                    

Editor: Yang1002

Lúc bọn Nhan Tích Ninh từ triền núi trở về, trên lưng mỗi người đều tràn đầy rau dại, sau xe lăn của Cơ Tùng cũng treo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trên người y chất đầy rau dại, thời điểm trở về chỉ lộ đầu ra khỏi đám rau dại.

Mùa xuân là mùa của rau dại, trong khu vực săn bắn đồi núi bảo dưỡng thích hợp quả thực là cái bảo khố. Hương thung màu đỏ, măng được bọc bởi lớp vỏ ngoài màu xanh đen, tỏi tây màu xanh biếc nặng mùi, cẩu kỷ bóng lưỡng đến muốn chảy dầu. . . . . .

Lúc các Hoàng tử khác còn đang nóng lòng muốn tỷ thý săn thỏ bắt hồ ly, trong lều của Cơ Tùng đã chất đầy màu đỏ xanh của các loại rau dại. Tuy rằng thiếu niềm vui truy đuổi, nhưng cảm giác ngắt lấy rau dại cũng thỏa mãn không kém so với việc săn được con mồi bao nhiêu.

Rau dại tươi mới hái về phải xử lý nhanh một chút, bằng không sẽ không trữ được thời gian dài. Đương nhiên chuyện này không làm khó được trù phòng của Dung Vương phủ, đầu bếp lão Trương từ sau khi học được cách làm thịt kho tàu, đã đem Nhan Tích Ninh trở thành tròng mắt mà đối đãi, không bao lâu hắn liền mang theo nhóm tôi tớ đem rau dại hái được trên núi nhỏ về phía sau phương xử lý.

Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn xoa xoa tay: "Ngày mai ta phải mang nhiều túi to hơn đi hái rau dại! Tranh thủ hái nhiều một chút."

Chóp mũi Cơ Tùng còn vương vấn mùi măng thơm ngát, y buồn cười nói: "Hôm nay hái được nhiều như vậy, cũng đủ ngươi ăn hơn một tháng đi? Ngươi hái nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"

Nhan Tích Ninh lục lọi ba lô: "Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, không bằng nhân cơ hội hái nhiều một ít rau dại. Tư vị rau dại trong mùa tốt lắm nga, bỏ qua là không còn rồi."

Cơ Tùng bất đắc dĩ nói: "Kia cũng quá nhiều, ăn không hết chẳng phải rất lãng phí?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Không phải chỉ mình ta ăn, các thị vệ đại ca trong phủ cũng hỗ trợ mà."

Cơ Tùng khóe môi hơi hơi nhếch lên: "Dung Vương phủ sẽ không bỏ đói bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không để ngươi đói."

Nhan Tích Ninh cảm thán nói: "Nhưng nhiều rau dại như vậy không ai hái ở mãi trên núi không phải rất đáng tiếc sao? Xử lý một chút là có thể tồn thời gian dài, phong vị cũng độc đáo, đến lúc giáp vụ dùng nước ấm ngâm một lát là có thể có bữa ăn ngon."

"Bãi săn Hoàng thất chiếm nhiều đỉnh núi như vậy, nơi này có nhiều thực vật động vật, nhưng hàng năm chỉ có tiết xuân thu mới có người tiến vào. Rau dại quá mùa liền héo đi, rất lãng phí. Ngươi coi như lòng ta tham, ta chính là muốn hái nhiều chút. Ăn không xong ta phơi khô từ từ ăn ~"

Cơ Tùng khóe môi hơi hơi cong lên: "Ừm."

Đang lúc Nhan Tích Ninh ở giữa lều trại đợi hương thung vị cá, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía Cơ Tùng: "Làm sao bây giờ?"

Cơ Tùng lăn xe lăn hướng bên ngoài lều trại: "Tiếp giá."

Nghĩ đến sắp nhìn đến người lãnh đạo cao nhất Sở Liêu, Nhan Tích Ninh còn rất kích động. Nhưng mà chờ ra lều trại hắn mới hiểu được, nguyên lai tiếp giá không phải tiếp đại giá của Hoàng Thượng, mà là đội danh dự của Hoàng Thượng, kiệu liễn của Hoàng Thượng còn ngoài một dặm có hơn.

(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch MiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ