Chương 36: Không chê vào đâu được

380 19 0
                                    

Chương 36: Không chê vào đâu được

Kiều Dật một tay xách hai túi to, một tay lấy chìa khóa mở cửa, trong lòng nơm nớp lo sợ, hơn nửa tháng anh không về ở, sự là trong phòng toàn mùi bụi bặm ẩm mốc.

Vừa mở cửa ra, mẹ anh đã không chút khách khí đi vào nhà: "Nhà này nhỏ thế à? Nhưng mà quét dọn rất sạch sẽ đấy, tay chân con sao mà nhanh nhẹn như vậy được, là bạn cùng nhà con làm đúng không? Mấy bác dưới lầu nói thường xuyên nhìn thấy bạn cùng nhà của con đi vứt rác chứ không thấy con đâu cả."

Kiều Dật cung kính nói: "Vâng vâng vâng."

Kiều Dật gần như đã toát mồ hôi hột, dạo này anh không hay đến đây, không ngờ chỗ này vẫn còn rất sạch sẽ, giống như có cô tiên ốc xuất hiện vậy.

Mẹ anh đặt hai túi to lên bàn, ban nãy Kiều Dật có xách thử, ít nhất cũng 10 ký, may là sức của mẹ mạnh, có thể xách chúng suốt cả đoạn đường.

Bà bắt đầu lấy đồ trong túi đó ra, một cây chân giò hun khói Kim Hoa, năm sáu cân thịt bò nướng gia vị, một hộp thịt lợn quay, một hộp cánh gà ngâm sốt chua cay, mọi thứ đều phải cất vào tủ lạnh, Kiều Dật thấy bà mở tủ lạnh ra thì trái tim run lên, sợ bà nhìn thấy cái tủ lạnh trống rỗng, nhưng khi mở ra, bên trong thế mà lại có đồ ăn với trứng gà, còn rất tươi mới, mẹ anh vừa cất đồ vào vừa nói: "Chậc, toàn là đồ con thích ăn thôi đó, có thể ăn được một thời gian, buổi sáng đừng có chạy ra ngoài mua mấy món không sạch sẽ, tối hôm trước nấu một nồi cháo, hoặc chịu khó thức sớm hơn hai mươi phút, nấu một tô mì, cắt thêm mấy miếng thịt bò bỏ vào ăn chung, có phải ngon hơn không? Cũng tiết kiệm được một khoảng tiền."

Kiều Dật nhanh chóng nói: "Cảm ơn mẹ." Mẹ anh quả là khẩu thị tâm phi, mắng thì mắng anh, nhưng vẫn lo lắng cho anh.

Mẹ hỏi: "Bạn cùng nhà con đâu? Còn chưa tan làm à?"

Kiều Dật khẩn trương đáp: "Vẫn, vẫn, vẫn chưa ạ......"

Mẹ anh quan sát căn nhà nhỏ của bọn họ: "Chỉ có một cái giường à?"

Kiều Dật bỗng bị hỏi, da đầu run lên, trái tim điên cuồng đập loạn, sợ bị mẹ nhìn ra vấn đề, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Mẹ anh còn đi tới chỗ cái giường đó: "Giường này của con cũng nhỏ, giường nhỏ thế này, hai người ngủ có vừa không? Căn này tiền thuê bao nhiêu đấy."

Kiều Dật lắp bắp nói: "Một, một tháng một ngàn sáu ạ."

Mẹ gật đầu: "Mẹ cũng có hỏi bác lầu dưới, cũng không khác lắm, cùng thuê chung thì tiết kiệm được một ít, cũng tốt."

Trong lòng Kiều Dật còn đang sợ hãi, anh hoang mang khó hiểu, sao lại thế này? Mẹ không nghi ngờ sao? Không không không, mẹ không nghi ngờ mới là chuyện tốt chứ?

Mẹ liếc anh một cái, vén tay áo lên: "Đứng ngốc ở đó làm gì thế? Suốt ngày cứ ngốc nghếch như vậy, hèn gì bị người ta lừa. Ngồi xuống đi, mẹ đi nấu cơm cho, bạn cùng nhà con mấy giờ về?"

Trông mẹ anh không có dáng vẻ mệt mỏi vì phải ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ, hừng hực khí thế bắt đầu thái đồ ăn nấu cơm.

[ĐM/EDIT] Pinocchio Thân Mến!Where stories live. Discover now