Chương 33: Bày tỏ tâm ý

427 24 1
                                    

Chương 33: Bày tỏ tâm ý

Chuyện này đã dằn vặt trong lòng Kiều Dật rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra, anh cảm thấy mình như trút được gánh nặng, nếu không cứ đà này, áy náy trong lòng anh chỉ có tăng chứ không có giảm, Bùi Minh Phong thật lòng với anh, vậy mà ngay từ đầu anh lại mang ý xấu đi tiếp cận hắn.

Dù sao, mặc kệ Bùi Minh Phong trách anh hay tha thứ cho anh thì ít nhất chuyện này đã xong xuôi, anh không cần phải thường xuyên lo lắng đề phòng nữa.

Quả nhiên khi Bùi Minh Phong nghe thấy những lời này, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Bùi Minh Phong muốn tức giận nhưng nhìn bộ dạng đáng thương này của anh thì lại không nỡ bắt nạt anh, hơn nữa hắn đã bảo đảm sẽ không giận anh, nhất thời muốn nói rồi lại thôi, do dự mất một lúc.

Khi vừa định nói chuyện, Bùi Minh Phong nhìn thấy nước mắt của Kiều Dật nhanh chóng chảy xuống, trái tim hắn lập tức mềm nhũn: "Anh khóc cái gì? Không phải em không mắng anh sao?"

Kiều Dật chối bỏ, nói: "Không cần vậy đâu, là anh không đúng, anh không nên ép em. Em không tha thứ cho anh cũng không sao, anh hư như vậy, nếu em muốn chia tay thì anh nhất định sẽ đồng ý."

Bùi Minh Phong lập tức nóng nảy: "Anh đừng hở tí là nói mấy lời chia tay được không? Em chưa từng nói muốn chia tay với anh, chỉ có anh thôi, mở miệng ngậm miệng gì cũng muốn chia tay với em. chọc em tức muốn chết."

Kiều Dật sụt sịt mũi: "Anh là kẻ lừa đảo...... Em lại đối xử với anh tốt như vậy, anh là kẻ lừa đảo, không đáng để em thích."

Bùi Minh Phong vẫn còn sót lại chút tức giận chưa kịp tiêu, nhưng hắn lại không nổi nóng với anh: "Em cảm thấy cả ngày anh chỉ suy nghĩ đến chuyện chia tay với em, hễ là có một chút gió thổi cỏ lay là anh sẽ lập tức sẵn sàng vứt bỏ em. Ngày đó em chỉ muốn nghe anh níu kéo em một câu, nhưng anh lại không nói nửa lời."

Kiều Dật oan ức vô cùng, nói: "Còn không phải là anh sợ sao? Em không giải thích với anh một câu được à? Em chỉ không ngừng hung dữ với anh, anh tưởng sau khi em khôi phục trí nhớ, biết anh lừa em thì không thích anh nữa. Anh là tên lừa đảo, nào có mặt mũi giữ em ở lại. Nếu em nói một câu em thích anh thì anh đã dám nói rồi."

Bùi Minh Phong đã cố gắng như thế, lúc đó hắn nói mấy lời kia là có tác dụng gì? Kiều Dật nhất định đã mơ hồ hiểu sai, nhưng mục đích của hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn ép Kiều Dật nói ra câu anh thích hắn thôi. Mỗi lần đều là hắn nói, Kiều Dật chưa hề nói với hắn.

Kiều Dật còn nói: "Mới đầu là anh muốn lừa tiền em, nhưng anh đâu có lừa thật đâu, em có thể tha thứ cho anh không?"

Bùi Minh Phong đang rất sầu não: "Em không trách anh, nhưng em thật sự không biết bây giờ nên làm gì với anh mới tốt."

"Được rồi, lúc ở bệnh viện anh nói dối mình là bạn trai em là do anh muốn lừa tiền. Vậy sau đó thì sao? Anh thật sự là vì đồng cảm với em nên mới thu lưu em sao?"

Kiều Dật nói: "Em đối xử với anh tốt như vậy......Em gặp chuyện, anh đâu thể bỏ mặc được."

Đầu Bùi Minh Phong lại bắt đầu choáng váng, quay tới quay lui vẫn không có cách nào dụ Kiều Dật nói ra chữ "thích" kia, nhóc đầu gỗ này sao lại không chịu thông minh lên vậy?

[ĐM/EDIT] Pinocchio Thân Mến!Where stories live. Discover now