Chương 2

178 12 0
                                    

Càng nghĩ càng sợ, tôi ôm chặt lấy A Thiên, chỉ cảm thấy bụng từng đợt từng đợt co thắt.

A Thiên lại dụi dụi mặt tôi, an ủi tôi.

Ôm chặt A Thiên, tôi chợt nghĩ, nó mất cả đêm cào tường, còn lật tung bồn rửa mặt có phải là vì biết chúng tôi sẽ không chuyển đi, sợ chúng tôi vẫn ở lại đây không?

Căn chung cư mà chúng tôi thuê này, để không gian trông có vẻ rộng hơn, rất nhiều chủ nhà đã đập tường đi để lắp được tủ hoặc kệ âm tường gì đó.

Trước khi chúng tôi chuyển đến, chủ nhà còn đắc ý nói với chúng tôi rằng, vì người thuê lúc trước làm cho căn hộ trở nên quá bẩn thỉu nên đã chi tiền sửa sang lại cho bà ấy, rất nhiều gia cụ đều là mua mới, bao gồm cả cái bồn rửa mặt này.

Nói cách khác, có thể một trong những người từng thuê trước đã xây bít đống xác vụn đó vào trong tường khi cải tạo.

Cả anh hàng xóm cũng bị gọi đến thẩm vấn, nhưng tình huống cụ thể như thế nào, cảnh sát không nói, nên chúng tôi cũng chẳng biết.

Chỉ biết là cảnh sát đã giúp chúng tôi thu dọn sạch sẽ đồ đạc cá nhân, căn cứ vào lời khai của chủ nhà, dỡ bỏ luôn cả trần phòng tắm.

Tôi đột nhiên nhớ đến đêm đầu tiên A Thiên đến, vừa tới cửa, nó đã xông ngay vào nhà vệ sinh, hướng về phía trần nhà sủa lên ầm ĩ.

Sau đó mỗi lần tôi đi vệ sinh, nó đều muốn tiến vào, nhưng lại bị tôi cưỡng ép đuổi ra, thế là nó chỉ quanh quẩn đợi ngoài cửa.

Còn cái van và thùng chứa nước trong nhà vệ sinh lúc nào cũng bị hỏng, chúng tôi đã nhờ anh hàng xóm sửa chữa rất nhiều lần rồi, liệu có phải là do oan hồn của mấy cái xác vụn đó đang cảnh báo chúng tôi không?

Cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi chăng?

Vừa nghĩ đến việc trên đầu chúng tôi có lẽ có một đống xác vụn bị cho vào túi hút chân không, lại còn dùng túi ni lông buộc chặt, tôi lập tức cảm thấy nổi hết cả da gà.

Lúc chúng tôi chấm dứt hợp đồng với chủ nhà, cả khu đều vì sự việc này mà náo loạn.

Theo lời những hộ thuê ở đó kể, thì cảnh sát đã phá dỡ cả ngày, đập hết cả những bức tường trong căn phòng chúng tôi từng ở ra, lộ ra rất nhiều túi đựng xác, sợ rằng không chỉ có một người chết đâu.

Ai cũng thán phục anh hàng xóm sống bên cạnh chúng tôi, anh ta đã thuê ở đây ba năm rồi, không hề biết bên cạnh mình lại sống một kẻ sát nhân biến thái như thế.

Những vụ án chấn động kiểu này, chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ mỗi ngày đi ngủ, tôi đều phải ôm chặt A Thiên thì mới có cảm giác an toàn.

Còn ra chợ mua một khúc xương to cho nó ăn, cảm tạ nó.

A Thiên vẫn như trước lông tóc bóng mượt, chỉ là có chút kiêu và bài xích người lạ.

Nghe nói tế khuyển đều như thế này, trung thành hộ chủ, bài xích người lạ.

Ngay cả đồng nghiệp trong công ty muốn sờ nó một chút, nó vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức dọa người ta sợ chạy luôn, nhưng thái độ của nó cũng không căng thẳng như với anh hàng xóm và Lí Cẩn Du.

Linh Khuyển Hộ Chủ Where stories live. Discover now