Lưng ngựa (3)

530 5 0
                                    

Hạ

“Thì Phong. . . Chủy thủ. . . Cuống rốn. . .” Hài tử trượt ra bên ngoài cơ thể rơi vào giữa hai chân trên yên ngựa của Tiêu Tử Vu, mắt thấy liền muốn rơi xuống lưng ngựa.

Tiêu Tử Vu nhất thời khẩn trương, mãnh lực đứng dậy, dùng tay giữ lấy cánh tay hài tử, giao hài tử vẫn còn cuống rốn kéo dài trong có thể mình cho Hoa Thì Phong.

“Bảo bảo, ô ô. . . Tử Vu, bảo bảo đi ra. . .” Hoa Thì Phong nhận lấy hài nhi mới sinh, trong lòng rất là kích động, cuối cùng cũng gặp được tiểu oa oa mà hai người cùng nhau dựng dục.

Một tay hắn giơ cao chân anh nhi, một tay cầm chủy thủ cắt đứt cuống rốn, tiếp theo liền dùng y phục tù nhân trên người lau vết máu trên người trên miệng mũi cho hài tử, sau đó cởi y phục bọc hài tử lại.

Tiêu Tử Vu nhìn Hoa Thì Phong ôm hài nhi mới sinh lại dỗ lại  khóc, trong lòng vừa vui vẻ yên tâm lại có điểm buồn cười

“Ách. . . Lại. . . Tới. . . Ách a!” Tiêu Tử Vu vừa mới buông lỏng, bụng lại đưa tới một mảnh đau đớn không dứt, nhi tử thứ hai trong bụng vô cùng bất mãn ca ca ra tước mình, đá đạp cũng nhanh muốn đi ra.

“Ách a! Hô. . . Hắc. . . Hắc. . . Ách a!” Tiêu Tử Vu sợ lại kéo dài đi xuống mình sẽ không sức lực kiên trì, liền không cho thời gian dư thừa thở dốc, không có chút nào ngừng nghỉ không ngừng đẩy đi xuống.

“Xuống! Tử Vu! Sắp kết thúc! Lại dùng điểm lực!” Hoa Thì Phong ở dưới ngực ôm hài tử liều mạng nhìn lên, cuối cùng cũng ở một lần lại một lần Tiêu Tử Vu cắn răng dùng lực sau thấy được đầu thai nho nhỏ của nhi tử thứ hai của mình, xác thực nói là là thai tóc dính nước ối và vết máu.

“Hài tử. . . Ân ân. . . Cha cầu ngươi. . . Hô. . . Hô. . . Mau ra đây. . . Ách a —”Giờ phút này Tiêu Tử Vu đã có chút vô lực, thân thể của y đã hoàn toàn nằm thẳng xuống, cái tay kia vốn là chống đỡ mông ngựa dời tới trước người. Một hồi đẩy xoa bụng một hồi đè ép đỉnh bụng, một cái tay khác thì để trong người theo thai nhi từng chút từng chút đi bên ngoài chuẩn bị đỡ nó.

“Hô hắc. . . Hô hắc. . . Ách —!” Dùng lực, lại dùng lực, đầu thai ngăn ở huyệt khẩu cuối cùng cũng bị sinh đẩy ra, Tiêu Tử Vu giống như mới vừa nãy nhẹ nhàng để ở cằm của thai nhi.

“Nhanh nhanh! Một lần nữa! Tử Vu! Dùng sức!”

“Ô — ô — ô —"

Hoa Thì Phong đang hưng phấn kêu lên, lúc này nhưng mơ hồ nghe tiếng kèn lệnh.

“Phong. . . Ừ. . . Hài tử. . . Nhanh! Ách a — đem con. . . Giấu! Hô. . . Ách —” tiếng kèn lệnh càng thêm rõ ràng, Tiêu Tử Vu đã sớm đau đến có chút thần trí không rõ cũng nghe được nữa.

Y chịu đựng đau phân phó Hoa Thì Phong đem hài tử sơ sinh giấu, tay lại liều mạng đặt ở trên đỉnh bụng hung ác đẩy, hiện y chỉ hy vọng mau sớm sinh hạ hài tử, tiếp theo do mình đem địch quân dẫn đi.

“Hô. . . Hắc. . . Hô hắc. . . Ách — a —!” Không nghĩ hài tử của mình mới vừa sinh ra phải bị bắt cùng mình, Tiêu Tử Vu bất chấp gì khác. Vận lên một chút nội lực thể lực còn sót lại, một chưởng hung hăng vỗ vào trên đỉnh bụng, ngoại lực mạnh mẽ cùng cung lui bên trong thân thể dùng sức đẩy mảy.

[Thuần Sinh/Hoàn] Nhất triêu phân vãn hệ liệt - 一朝分娩系列  Donde viven las historias. Descúbrelo ahora