Ba người chủ đều rơi vào kết cục bị bỏ tù khiến căn biệt thự này bị gán mác "hung trạch". Thật ra bi kịch của ba người kia đều là do đạo đức tồi tệ, tự làm bậy không thể sống. Tham nhũng hối lộ, làm giàu bất nhân, dù có tới chỗ nào thì kết cục vẫn chẳng tốt. Chẳng qua là phần lớn kẻ có tiền đều để ý tới phong thủy và tiếng tăm, cho nên liền nghiện nhưng thấy e ngại đối với căn biệt thự có tiếng tăm không tốt này.

Đã bị bỏ không vài năm, đột nhiên có người chuyển đến khiến Trịnh Hoằng Nghị tò mò không biết có phải lại một phần tử "bại hoại xã hội" nào sắp ăn cơm tù mới chuyển vào hay không. Hắn nói chuyện này như một tin đồn thú vị cho Lục Thiên Hạo trên bàn cơm, Lục Thiên Hạo nghe qua rồi cũng không để trong lòng, dù sao thì cũng không liên quan tới mình, không cần thiết phải để ý.

Có lẽ rất nhanh sau đó anh liền phát hiện chuyện này không phải là không liên quan tới mình đâu.

Bây giờ Lục Thiên Hạo có thói quen tản bộ sau khi ăn xong, đây cũng là đề nghị của Ninh Thường Viễn. Giờ đã mấy tháng, không thích hợp để vận động mạnh, nhưng cũng không thể ngồi nằm bất động được. Hoạt động thích hợp mới có lợi cho cơ thể, cho nên Lục Thiên Hạo liền lựa chọn tản bộ sau khi ăn xong, cũng tiện thể tiêu cơm luôn. Khu vực anh thường tản bộ là khu gần biệt thự, cũng sắp đầu đông rồi, thời tiết ngày càng lạnh dần, lúc ra cửa đều phải mặc một chiếc áo khoác len, lại choàng thêm một cái áo khoác rộng bên ngoài nữa. Vì vậy mà Lục Thiên Hạo không lo bị phát hiện.

Anh đi ra ngoài, vốn Trịnh Hoằng Nghị cũng muốn đi cùng, nhưng Lục Thiên Hạo ngại hai thằng đàn ông cùng đi tản bộ sẽ thu hút nhiều ánh nhìn, kiên quyết không cho Trịnh Hoằng Nghị đi cùng. Anh định lặng lẽ đi tản bộ, không muốn để người khác chú ý tới.

Nhưng cuối cùng anh vẫn bị "chú ý", ánh mắt này đến từ chủ nhân mới chuyển tới của căn biệt thự đối diện.

Lục Thiên Hạo phát hiện dạo này khi mình ra ngoài tản bộ, vừa đi ra cổng là gần như cổng đối diện cũng mở ra cùng một lúc. Sau đó một người đàn ông trung niên đi tới, đứng ở cổng nhìn về phía anh. Theo sau là một ông cụ chống gậy thoạt nhìn hơn bảy mươi tuổi cũng đứng nhìn anh, ánh mắt dường như cực kỳ tha thiết. Khi Lục Thiên Hạo cũng nhìn lại, ông cụ kia còn vội vàng cúi đầu che giấu ánh mắt, nhưng người đàn ông trung niên kia lại không hề tránh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào anh như cũ.

Lục Thiên Hạo cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hai người kia cũng không làm gì bất lợi với anh, mắt mọc trên mặt của người ta, người ta muốn nhìn gì thì nhìn, anh cũng không thể ngăn được. Cho nên cũng không nói gì, vẫn cứ tự tản bộ như trước. Đợi sau khi tản bộ về, cổng của căn biệt thụ kia lại mở ra, hai người kia lại đi ra nhìn anh. (Sợ nha, ai dạy hai cụ cái trò này đấy =))))

Trong lòng Lục Thiên Hạo thấy bực vãi ra, anh cũng không biết rốt cuộc trên người mình có cái gì đáng chú ý tới vậy, chẳng lẽ là fan của anh sao?

---------- Được rồi, anh thừa nhận mình tự kỷ, debut nhiều năm nay đều đóng vai phụ, bộ phim được diễn vai chính duy nhất thì vẫn chưa xong hậu kỳ, cũng không biết bao năm bao tháng nữa mới được chiếu, làm sao mà có fan được đây?

Nghĩ mãi không ra, Lục Thiên Hạo liền không thèm nghĩ nữa, chỉ là tăng thêm một phần cảnh giác ở trong lòng.

Nhìn thấy bóng dáng của Lục Thiên Hạo biến mất sau cánh cửa biệt thự đối diện, Phương Trọng không ngăn được hốc mắt ươn ướt.

"Cậu chủ, đứa bé kia. . . . . . . đứa bé kia, nó. . . . . . nó. . . . . . ." Môi Phương Trọng run run, trong lòng có vạn chữ nhưng không thốt nổi một câu. Tất cả đều do năm đó ông làm bậy, tự ý đem cốt nhục của Cậu chủ đưa cho người khác. Năm đó ông chính trực khí phách, tràn đầy tham vọng, trong lòng chỉ có cái gọi là làm đại sự dựng nghiệp lớn, một lòng muốn phụ tá Cậu chủ tăng cường thế lực của bang Tam Hợp. Cho nên, trong lòng ông cực chán ghét và đề phòng Tống Thừa Văn -------- Tống gia sau lưng Tống Thừa Văn. Trong thế lực vững chắc của cơ quan chính phủ, cha và chú bác của Tống Thừa Văn đều giữ một vị trí quan trọng, hoàn toàn có lập trường đối địch với những tên hắc đạo bọn họ. Ông nhận ra việc Tống Thừa Văn tiếp cận Cậu chủ là có động cơ không trong sạch, cho nên lúc đó mới kiên quyết muốn cắt đứt quan hệ giữa Tống Thừa Văn và Cậu chủ. Còn đứa bé kia, tuyệt không thể giữ lại.

Nhưng mà hiện giờ, ông mới phát hiện mình đã sai mười phần. Cái đại sự đại nghiệp kia chỉ là nhất thời, ông đã áp đặt chấp niệm của mình lên người Cậu chủ, khiến Cậu chủ và con của mình chia lìa gần ba mươi năm, quả thực là sai lầm!

Hiện giờ dù đã tìm được đứa bé này rồi, nhưng Cậu chủ cũng không thể lập tức tiến tới nhận được, chỉ có thể nhìn ngắm mấy lần vào lúc đứa bé kia ra ngoài tản bộ mỗi ngày.

Tất cả những điều này đều là chính tay ông tạo ra.

"Cậu chủ, ta. . . . . . . . ." Phương Trọng nước mắt đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào. Ông rất muốn nói Cậu chủ đi nhận lại con của mình, nhưng ông rất hiểu điều băn khoăn trong lòng của Cậu chủ.

Người song tính luôn là cái gai đâm trong tim của Cậu chủ!

Thẩm Quảng Vũ yên lặng nhìn chằm chằm vào cánh cổng đã đóng chặt ở phía đối diện, lại từ từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông bát ngát. Ánh mặt trời chiếu vào mặt ông, khiến biểu cảm của ông có hơi mơ hồ, vẻ mặt thờ ơ.

Một lúc lâu sau, Thẩm Quảng Vũ xoay người, không nói một câu mà đi vào trong nhà.

Ông ngồi lên sô pha trên phòng khách, trên bàn trà có một chồng đĩa quang. Đây là những đĩa DVD phim truyền hình mà ông đã nhờ cấp dưới sưu tập trong mấy ngày qua. Có hơn chục bộ phim truyền hình, bao gồm cả phim cổ trang, phim tiên hiệp và phim thời trang. Những bộ phim truyền hình này đều có một điểm chung, đó là có thể tìm thấy bóng dáng Lục Thiên Hạo bên trong. Một vài hình ảnh, nhiều phân cảnh tổng cộng chỉ có mười phút.

TV trên tường đang chiếu [Định Giang Sơn], đó là bộ phim truyền hình mới nhất mà Lục Thiên Hạo diễn, nam chính là Từ Nhất Phàm - người đã bị Phù Mộng đóng băng.

Trên màn hình, Lục Thiên Hạo mặc giáp sắt, dáng người cao lớn, kiên cường chính trực, cưỡi ngựa vung kiếm anh dũng giết địch. Đa số phân diễn của anh đều là diễn tập thể, có rất ít cảnh quay cận, cho nên rất khó để người xem chú ý tới. Nhưng Thẩm Quảng Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình TV, khi màn hình chuyển cảnh ông luôn có thể dễ dàng bắt được hình ảnh của Lục Thiên Hạo.

Thẩm Quảng Vũ vẫn cứ ngồi im như vậy, yên lặng nhìn lên màn hình TV, trên mặt không có biểu cảm gì.

Thật lâu sau, ông đột nhiên ngửa ra sau, cả người tựa lên lưng ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, miệng thì thầm: "Con của tôi, đó là. . . . . . . . con tôi."

Giọng nói kia có hơi khàn khàn, rất nhẹ rất chậm. Phương Trọng nghe vào tai lại cảm giác như cây búa tạ ngàn cân đập lên trái tim mình, ông đừng im ở một bên, yên lặng rơi lệ.

Hết chương 51.

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Where stories live. Discover now