Chương 20-1

458 38 1
                                    

Editor: Myy

___

Mưa càng ngày càng lớn, lúc Lâm Ngữ Tình xuống tàu điện ngầm trời đã biến thành mưa to tầm tã.

Như này thì không thể chạy vội về rồi, từ chỗ này đến cửa khu biệt thự cũng phải mất vài phút, vào khu biệt thự xong còn phải đi mười phút nữa mới đến nhà bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tạnh mưa được, Lâm Ngữ Tình đành phải lấy điện thoại ra, định gọi cho dì Phan nhờ dì ấy mang ô ra đây.

Đang lúc bấm số điện thoại cho bà thì có tiếng chuông vang lên, trên màn hình hiển thị tên Tô Mộ Cẩn.

Lâm Ngữ Tình ấn nút nghe máy, "Alo?"

"Nhìn sang đường phía bên tay phải, lại đây."

Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu, thấy một chiếc BMW đậu trên đường cạnh lối vào tàu điện ngầm. Cô che túi xách chạy vào trong làn mưa, nhanh chóng kéo cửa xe sau ngồi xuống nhưng quần áo vẫn hơi bị ướt.

Lâm Ngữ Tình thở dốc: "Mưa to quá."

"Cô là heo à?"

Giọng Tô Mộ Cẩn rất nhỏ, cực kì nhỏ, mưa bên ngoài lại cực kì lớn, lộp độp rơi vào nóc xe và cửa sổ, tiếng ồn hoàn toàn lấn át giọng của hắn.

Lâm Ngữ Tình nghiêng người về phía trước, "Anh vừa mới nói cái gì, tôi không nghe thấy."

Tô Mộ Cẩn bình ổn tay lái, mắt nhìn phía trước, "Không có gì."

Lâm Ngữ Tình tưởng là mình ảo giác, cô đặt túi xách xuống, vỗ vỗ nước mưa trên người.

Về đến nhà, dì Phan thấy quần áo Lâm Ngữ Tình hơi ướt, "Sao quần áo của cháu lại ướt vậy, vừa dính mưa à?"

"Cháu bị dính tí nước mưa thôi, không sao đâu ạ."

Dì Phan nói: "Mau đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

"Dạ, vâng."

"Thay quần áo xong thì xuống dưới ăn cơm nhé, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi."

Lâm Ngữ Tình vừa lên tầng vừa nói: "Cháu tiện thể đi tắm luôn ạ, mọi người ăn trước đi."

Lên tầng, Lâm Ngữ Tình nhìn thoáng qua phòng mình, vặn tay nắm cửa vẫn thấy khóa. Nhưng dì Phan phải quét dọn phòng chắc chắn có chìa khóa, lát nữa cô sẽ nhờ bà mở cửa.

Khi Lâm Ngữ Tình tắm rửa và làm khô tóc xong đã là nửa tiếng sau, Tô Mộ Cẩn ăn cơm xong đã vào thư phòng.

Lâm Ngữ Tình một mình ngồi ở trên bàn cơm, ăn ngấu nghiến. Dì Phan múc một chén canh, "Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."

Lâm Ngữ Tình nhận chén canh dì Phan đưa cho, uống một ngụm, "Hôm nay đói thật sự luôn dì ạ."

"Sao vậy, giữa trưa cháu không ăn cơm hả?"

"Có ạ, nhưng đồ ăn không ngon nên cháu ăn ít." Lâm Ngữ Tình gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Dì ơi, cho cháu chìa khóa phòng cháu được không ạ?"

Dì Phan ngồi xuống đối diện cô, "Sao thế, cháu vẫn muốn dọn về à?"

"Vâng ạ." Lâm Ngữ Tình nhìn bà, "Nhưng dì đừng nói cho mẹ cháu nhé."

「Edit」Trùng Sinh: Hào Môn Lầm HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ