(10)

3.2K 380 18
                                    




30.

Tiêu Chiến vốn định đến bệnh viện công, Vương Nhất Bác lại kiên quyết không đồng ý.

Cậu lái xe đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện tư nhân có hợp tác cố định với nhà họ Vương, cũng chính là bệnh viện mà Vương lão gia hay đến kiểm tra định kỳ.

"Cũng không nghiêm trọng lắm, không tổn thương đến xương, chỉ là trật khớp thông thường mà thôi, cộng thêm bầm tím mô mềm, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là được. Có điều mấy ngày này tốt nhất là nên hạn chế đi bộ, cái chân này cũng đừng dùng sức quá."

"Vâng." Vương Nhất Bác đáp lại.

Tiêu Chiến hỏi: "Thật sự không cần chụp X quang gì gì đó sao? Xương thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Rõ ràng anh cảm thấy bị nứt rồi mà!

Nếu không tại sao lại đau đến như vậy?

Vương Nhất Bác cạn lời nhìn anh: "Không sao thì không tốt à? Anh thật sự muốn gãy xương?"

Cũng không phải thế.

Ai rỗi hơi tự nhiên muốn gãy xương làm gì?

Anh chẳng qua chỉ là nghi ngờ bác sĩ không kiểm tra cẩn thận mà thôi.

Đêm muộn rồi, trong bệnh viện cũng không có bệnh nhân đến khám bệnh gì mấy, chỉ có thể bắt gặp một vài bác sĩ trực ban và y tá thỉnh thoảng đi đi lại lại ở hành lang đại sảnh.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đi xuống, từ phòng cấp cứu đến bãi đỗ xe không xa, nhưng bọn họ đi mất hơn nửa tiếng.

Hết cách rồi, Tiêu Chiến đi đứng không nhanh nhẹn, Vương Nhất Bác lại không cõng nổi anh.

Hai người dùng một tư thế hết sức quái dị vừa lôi vừa kéo, đi vô cùng khó khăn, trong lúc đó Tiêu Chiến gặp tổng cộng bảy tám người quen, từ bác sĩ đến y tá đến người chăm sóc rồi cả dì lao công dọn vệ sinh, ai ai cũng cực kỳ nhiệt tình với Tiêu Chiến.

"Anh từng làm việc ở đây à?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

"Làm gì có chuyện đó?"

Anh làm việc ở bệnh viện để làm gì?

Cũng có đúng chuyên ngành đâu.

"Thế sao ai anh cũng quen vậy?"

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ.

"Nhìn em như thế làm gì?"

"Haiz, cũng chẳng biết do em quá bận rộn hay do chưa đủ hiếu thuận, em đi cùng ông nội đến bệnh viện vài lần thì cũng có thể quen biết được vài người thôi." Tiêu Chiến nói, "Anh cũng mới tới có bốn năm lần, thân phận của ông em cũng biết rồi đấy, hình như bệnh viện này còn có vốn của nhà em, những người đó đương nhiên sẽ đến để nịnh hót rồi."

Nhưng nhìn chuyện này cũng có giống nịnh hót gì đâu.

Vương Nhất Bác nói: "Sao em cứ có cảm giác anh đang phóng điện khắp bốn phương ấy nhỉ?"

Mới vừa rồi có một nữ bác sĩ thấy anh muốn mời anh uống cà phê, một y tá gặp anh chào hỏi xong thì đỏ mặt chạy đi mất, ngay cả dì lao công cũng bảo anh đợi chút để dì rửa cho quả táo mà ăn.

[Bác Chiến] Mỗi Ngày Đều Muốn Ly HônWhere stories live. Discover now