Từ Biệt

2.5K 108 4
                                    

Edit: Sương Tức

Trường cấp hai cách nghĩa trang không xa, lái xe chỉ cần mười phút. Tại cấp hai nhớ lại một số chuyện xưa, hai người quyết định đi nghĩa trang trước, vừa lúc Hứa Trì Quy tìm Hà Tích có chút việc, tế bái xong đi trường học, không sai biệt lắm học sinh cũng sắp ra về.

Hạ Tranh không biết Hứa Trì Quy tìm Hà Tích có chuyện gì, tối hôm qua đối phương nhắc tới hắn có hỏi qua, nhưng Hứa Trì Quy không nói, một bộ dáng thần thần bí bí. Hạ Tranh áp xuống tò mò trong lòng, không hề truy hỏi, dù sao ngày mai sẽ biết.

Tới nơi, Hạ Tranh đem xe ngừng ở ven đường, nghiêng người giúp Hứa Trì Quy mang khăn quàng cổ cùng mũ, hai người mới cùng nhau xuống xe. Chọn một cửa hàng bán hoa thuận mắt đi vào, mua ba bó hoa cúc trắng, Hạ Tranh cầm hai bó, Hứa Trì Quy ôm một bó.

Dung Thành chỉ có nơi đây một cái nghĩa trang, nhưng là bia mộ của Hứa Chí Quân với Hà Vĩnh Mai cách nhau rất xa, coi như là khoảng cách xa nhất của nghĩa trang. Hứa Trì Quy đi ở phía trước, hướng một góc đi đến, một lát sau đứng trước ở một bia mộ.

Hạ Tranh nhìn ảnh trên bia mộ là một nam nhân anh tuấn, nhưng lễ phép một câu gọi “Thúc thúc” đều kêu không ra được.

Hạ Tranh khom lưng, thả một bó hoa ở trước bia mộ, trầm mặc mà đứng ở bên người Hứa Trì Quy.

Nhiều năm như vậy, Hứa Trì Quy mỗi lần tới nghĩa trang tế bái, đều sẽ không ở bia mộ Hứa Chí Quân dừng lại lâu, vì cùng người đó không có gì để nói, thông thường buông hoa liền đi, sẽ không ở lâu.

Nhưng hôm nay Hứa Trì Quy có chuyện muốn nói, y nhìn người trên bia mộ trở nên có chút xa lạ, ở trong lòng nói: “Ba à, người thấy được sao? Đứng ở bên cạnh là bạn trai của con, là người mà con muốn nắm tay cả đời. Hắn cùng người không giống nhau. Mẹ con gả cho người, là bất hạnh lớn nhất của đời nàng, mà con gặp được hắn, lại là phúc phận tu luyện mấy đời. Mẹ con không được may mắn như con......”

Hứa Trì Quy không nói gì nữa với Hứa Chí Quân, lần sau có trở về, cũng chỉ là dâng lên bó hoa, còn lại sẽ không làm.

Hứa Trì Quy thở ra một hơi thật dài, duỗi tay nắm lấy tay Hạ Tranh, “Hạ Tranh, đi thôi, em mang anh đi gặp mẹ.”

Hạ Tranh trở tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, nhẹ giọng ứng: “Được.”

Hai người đi đến tầng cao nhất, Hứa Trì Quy mang Hạ Tranh đến trước mộ Hà Vĩnh Mai, Hạ Tranh cầm bó hoa nhẹ đặt ở trước bia mộ sạch sẽ.

Hứa Trì Quy cúi người xuống, duỗi tay chà lau những vết nước trên ảnh chụp, hỏi: “Mẹ em đẹp lắm phải không?”

Hạ Tranh nhìn về phía bia mộ, trên ảnh là một nữ nhân trẻ tuổi mặt mày ôn nhu, gật đầu nói: “ Rất đẹp, giống em.”

“Khi còn nhỏ có rất nhiều người nói hai mẹ con em giống nhau lắm.” Hứa Trì Quy cuối cùng cũng cười, kéo kéo tay Hạ Tranh, làm hắn dựa gần một ít, giống như như vậy là có thể làm Hà Vĩnh Mai thấy rõ bộ dáng Hạ Tranh.

Hứa Trì Quy ngữ điệu vui vẻ mà giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là bạn trai con!”

Ngữ khí kiêu ngạo trong giọng nói không giấu được, Hạ Tranh không nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Con chào dì, con là Hạ Tranh, bạn trai Quy Quy. Hôm nay chúng con tới từ biệt ngài, con muốn mang Quy Quy đến thành phố con sống, cho y một cái nhà. Ngài yên tâm, con sẽ đối với y thật tốt, ngài đem y giao cho con được không?”

Một Con Rùa Đen Yêu Thầm [ ĐM/ Hoàn]Where stories live. Discover now