Tức giận

2.8K 162 4
                                    

Editor: Sương Tức + Chiêu Cơ

Hà Tích cùng La Tố Tố rời đi, cửa phòng một lần nữa đóng lại.

Không có người ngoài ở, Hứa Trì Quy rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai chân mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống trên mặt đất, bị Hạ Tranh một bên chặn ngang ôm lấy.

Hạ Tranh cảm nhận được da thịt dán ở cần cổ mình lạnh lẽo lạ thường, hai tay hắn dùng sức, đem Hứa Trì Quy bế ngang đặt lên sô pha ngồi xuống.

Hứa Trì Quy rụt đến một góc sô pha, cánh tay vòng lấy cẳng chân, cằm gác ở đầu gối, bất lực như lần trước khi ra cửa đón hắn, Hạ Tranh lại lần nữa lâm vào cảnh bó tay không có biện pháp.

Hạ Tranh vốn định giống lúc trước an ủi Hứa Trì Quy, vươn tay, lại ngừng ở giữa không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền, thu hồi.

Hứa Trì Quy dư quang quét đến động tác Hạ Tranh, cho rằng đối phương biết được nguyên nhân cha mẹ y chết, như những người xung quanh khi y còn nhỏ, chán ghét y, ngại y dơ.  

Trái tim Hứa Trì Quy như có muôn vàn kim đâm, đau đến y thở không nổi, vành mắt nháy mắt đỏ lên, y không muốn ở trước mặt Hạ Tranh thất thố, đem mặt giấu giữa hai chân, cánh tay mảnh khảnh càng ôm lấy mình chặt hơn.

Sau khi phát giác Hứa Trì Quy có chút lạ thường, Hạ Tranh từng vô số lần phỏng đoán qua gia đình y, nhưng cũng không ngờ sự thật lại là như thế, chỉ từ hai ba câu nói của mẹ Hà Tích, là có thể cảm nhận được người trong cuộc có bao nhiêu áp lực cùng tuyệt vọng.

Hứa Trì Quy là con ruột của họ, lúc ấy lấy tâm tình gì để đối mặt với hoàn cảnh đó, lúc ấy y bao lớn, có phải bởi vì chuyện này mới sinh bệnh?

Mắt thấy bộ dáng khổ sở của Hứa Trì Quy, không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể dời đi lực chú ý của y.

"Chúng ta trước ăn cơm sáng được không?"

Hạ Tranh không có nhận được sự đáp lại từ y, lúc này mới phát hiện thân thể Hứa Trì Quy hơi hơi phát run, cánh tay ôm lấy cẳng chân cũng dùng sức đến trắng bệch.

"Hứa Trì Quy?" Hạ Tranh phát hiện khác thường, nhíu mày nói, "Nói chuyện."

"Dạ......" Hứa Trì Quy mở miệng, phát ra là sự nghẹn ngào vô pháp che giấu.

Hạ Tranh không rảnh lo cái khác, duỗi tay đè sau cổ Hứa Trì Quy, hơi hơi dùng sức, "Ngẩng đầu."

Hứa Trì Quy lắc đầu, co rúm lại, muốn né tránh tay Hạ Tranh, Hạ Tranh trên tay tăng thêm sức lực, không làm như ý nguyện của y.

"Nghe lời," Hạ Tranh hạ giọng, nghe qua ôn nhu cực kỳ, trong lời nói lại che giấu mệnh lệnh, "Đừng làm tôi nói lần thứ hai."

Hứa Trì Quy bả vai run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một trương mặt chật vật bất kham, nước mắt như trân châu liên tiếp rớt xuống, áp không được âm thanh khụt khịt từ mũi phát ra.

Một Con Rùa Đen Yêu Thầm [ ĐM/ Hoàn]Where stories live. Discover now