Chương 251. Hóa thành người

2.5K 221 16
                                    

Edit + beta: Iris

Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, thấy Hắc Tuyển Dực cô linh ngồi trước bàn ăn cơm, trong lòng thắt lại, cậu bước nhanh tới ôm lấy y, hôn lên gương mặt: "Tuyển Dực, chúng ta về rồi."

Đản Đản cũng chạy tới ôm đùi Hắc Tuyển Dực: "Phụ thân, chúng ta về rồi."

Khóe miệng đang xụ xuống của Hắc Tuyển Dực hơi cong lên, xoa đầu bé, kêu Hắc Tín mang bé đi tắm rửa, sau đó ôm Ô Nhược ngồi lên đùi nói: "Ta nghe nói mấy người U Diệp vì muốn Tam Thất Thạch hóa thành người mà tước thịt ở hai chân?"

Ô Nhược cầm chén cơm trên bàn đút cho Hắc Tuyển Dực: "Tứ đệ nói với ngươi?"

Hắc Tuyển Dực thấy tay cậu quấn băng gạc, lập tức nắm lấy hỏi: "Tay ngươi làm sao vậy?"

Ô Nhược hơi ngưng sắc: "Không có gì, chỉ bị thương chút thôi, mấy ngày nữa là khỏi."

Cậu đút cơm vào miệng Hắc Tuyển Dực: "Ngươi còn chưa nói làm sao ngươi biết chuyện của đại tẩu đâu đấy."

Hắc Tuyển Dực nuốt cơm rồi nói: "Tuyển Đường phái thị vệ truyền tin đến."

"Cha mẹ ta chấp nhận đại ca và đại tẩu ở bên nhau chưa?"

"Không có nói gì, nhưng bọn họ tự mình chăm sóc U Diệp, chứng tỏ bọn họ chấp nhận đại tẩu rồi."

"Vậy là tốt rồi." Ô Nhược lại đút thêm một muỗng cho Hắc Tuyển Dực, nhìn đôi môi mỏng nhai thức ăn, đầu óc cậu lại bay một vòng, quyết định trước vẫn không cần nói chuyện bánh bao nhỏ cho Hắc Tuyển Dực, tránh cho mừng hụt.

Ăn xong, cậu thừa dịp Hắc Tuyển Dực ngủ, dùng kim chích vào ngón tay Hắc Tuyển Dực, nhỏ hai giọt máu để nuôi bánh bao nhỏ.

Hắc Tuyển Dực lập tức tỉnh lại, Ô Nhược vội hôn khóe miệng y: "Ta chỉ mượn hai giọt máu của ngươi thôi, ngươi ngủ tiếp đi."

Hắc Tuyển Dực nhìn thấy là bạn lữ của mình thì không hỏi gì, nhắm mắt ngủ tiếp.

Ô Nhược đặt bánh bao nhỏ vào phòng luyện đan của cậu, hơi mỉm cười nhìn bánh bao nhỏ nằm trong pháp khí: "Mong là năm ngày sau con có thể hóa hình người."

Năm ngày kế tiếp, Ô Nhược bỗng dưng cực kỳ bận rộn, không phải luyện đan, luyện cổ thì là vẽ bùa, may mà Hắc Tuyển Dực giúp cậu tìm một người phụ trách nhập dược liệu từ các quốc gia khác, nếu không sẽ càng bận hơn.

Tới ngày thứ năm, Ô Nhược thật sự mệt đến ăn không nổi, trời còn sớm đã lên giường nghỉ ngơi.

Hắc Tuyển Dực thay cậu đắp chăn đàng hoàng thì ra ngoài phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc trẻ con, tiếng khóc rất nhỏ, tựa như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong hoàng cung sao lại có tiếng khóc của con nít, hay là y mệt mỏi quá độ nên xuất hiện ảo giác?

Hắc Tuyển Dực đứng dậy đi ra cửa, đạm thanh hỏi thị vệ đứng gác bên ngoài: "Các ngươi có nghe tiếng khóc của trẻ con không?"

Thị vệ lắc đầu.

Hắc Tuyển Dực nhìn về phía đám thái giám cung nữ bận rộn trong sân, bọn họ dường như cũng không nghe thấy tiếng con nít khóc.

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trùng sinh (phần 2) - Kim Nguyên BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ