Flowers from 1970 (16)

1.1K 104 1
                                    

Dream đã có thể lợi dụng những cuộc gọi của George.

Anh có thể hỏi xem những người chiến thắng trong các trò chơi thể thao trong tương lai là ai và đặt cược vào họ để trở nên giàu có. Anh có thể hỏi những bí mật của tương lai và sử dụng nó cho lợi ích cá nhân.

Nhưng Dream đã làm gì? Tất cả những gì anh muốn là được nói chuyện với George.

Có cơ hội để nói chuyện với người đã đi trước anh năm mươi năm, và tất cả những gì anh muốn làm là nói chuyện với một chàng trai cô đơn, người chưa bao giờ có ai đó quan tâm đến anh ấy như cách anh đã làm.

Dream chưa bao giờ có ý định tạo những quyền lợi giúp ích cho riêng bản thân anh. Có thể lúc ban đầu, sự tò mò của anh đã dẫn đến khao khát có thêm câu trả lời nhưng sau khi quen George thì tất cả những điều đó đã biến mất và thay vào đó là thứ mà anh xem là một tình bạn đẹp.

Những cuộc điện thoại này là bí mật nhỏ của họ. Họ có vài giờ trong đêm tối, âm u để thư giãn và được là chính mình với người có thể an ủi và cười đùa cùng họ. Đó là điều mà cả hai đã quen.

-

George thức dậy trong tình trạng loạng choạng vì đã ngủ trong tư thế không thoải mái. Anh định kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình nhưng nhận ra nó đã sập nguồn do phát bài hát trên điện thoại của anh liên tục trong một đêm.

Anh rên rỉ và đứng dậy, suýt ngã nhưng đã kịp thời thăng bằng lại. Anh quyết định ăn sáng và đi dạo vì hôm đó là một ngày đẹp trời, và thật là hoàn hảo vì điện thoại của anh đang được sạc vào thời điểm đó.

Sau khi ăn một ít thức ăn thừa và đánh răng, anh chạy về phòng với điện thoại của mình, rút phích cắm trước khi quay trở lại tầng dưới.

Mặt trời mới mọc và chiếu sáng khu phố theo cách mà tất cả những ai dành thời gian bước ra ngoài sẽ coi đó là một ngày hoàn hảo. George tiếp tục công việc quen thuộc của anh là kiểm tra những bông hoa đã trồng.

Anh vỗ về mặt đất, "Vẫn chưa có gì xảy ra, tôi đoán vậy." Anh tự nhủ, thở dài trước khi đứng dậy và đi ngang qua bãi cỏ mới được tưới, nước hơi thấm qua đôi giày của anh nhưng không đủ để ném anh ra khỏi một ngày tốt lành.

Không có kế hoạch nào được dựng lên, và George sẽ không đi đâu cả. Anh quyết định là đi bộ thì tốt hơn lái xe, bởi vì tim mạch của anh rất tệ và anh cần phải làm một việc gì đó.

Quảng trường của thị trấn cách chỉ cách anh một quãng đường đủ gần để có thể đi bộ được, nhưng cũng đủ xa cho việc tập thể dục. Trên đường có khá nhiều cửa hàng và nhà hàng khác nhau, bao gồm cả cửa hàng hoa của Karl. Thực tế, George đã không trở lại quảng trường thành phố kể từ khi anh đến cửa hàng của Karl.

Mất mười lăm phút đi bộ, và anh đã dành thời gian của mình cho việc này vì anh thích nghe các bài hát trong khi đi bộ, vì vậy anh ấy sẽ đi bộ theo nhịp nhạc, trong trường hợp này là chậm hơn.

Khi đến nơi, anh không thấy đói nên anh chỉ tạt qua các quán cà phê nhỏ và các địa điểm bán đồ ăn nhanh, rồi đi khám phá các cửa hàng mà anh ấy chưa từng thấy trước đây. Có một khu trò chơi điện tử cũ kỹ vẫn thu hút rất nhiều trẻ em và người lớn khao khát một chút hoài cổ, một cửa hàng bán trà có cho thử một vị miễn phí (mà George đã từng thử trước đây), và những cửa hàng nhỏ khác mà George có chưa bao giờ biết đến.

Khi đang đi, anh đã giẫm phải một mẩu kẹo cao su trên đường. Anh làm ra vẻ mặt ghê tởm khi nhấc giày lên và kẹo cao su kéo dài khỏi bê tông cùng với nó. Anh đá chiếc giày của mình xuống vỉa hè, cố gắng lột nó ra. Sau khi làm sạch giày thành công, anh nhìn lên và thấy một cánh cửa nhỏ bên trái.

Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nếu anh không dừng lại trước cửa. Đó là một hiệu sách, với lớp sơn trên cửa sổ bị thiếu một số chữ cái do bong tróc.

George ngay lập tức bị thu hút bởi nó, vô thức đi vào bên trong khi tiếng chuông vang lên lúc cửa mở.

Nó lớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng khi nhìn thấy nó từ bên ngoài. Có những lối đi không chỉ chứa sách mà còn chứa cả đĩa nhạc. Bao gồm các bản ghi, băng cát-xét và cả CD.

Tuy nhiên, điều đập vào mắt anh đầu tiên lại là người đứng sau quầy. Đó chính là Techno.

Anh ta đang đóng gói một cuốn sách cho khách hàng, cảm ơn họ vì đã mua hàng và sau khi thấy họ có một đứa trẻ, anh ta đã gửi kèm một tờ giấy dán tường và một dấu ấn trang trí. Tính cách thực sự của anh ấy đã được thể hiện. Anh ấy không thực sự ghét trẻ em.

George tự tin bước tới, và Techno không để ý đến anh ta cho đến khi anh ta ở ngay trước quầy. Anh ta vẫn đang nghịch máy tính tiền, nhìn xuống.

"Xin chào quý khác-" Techno nhìn lên và thấy đó là George, "George. Tôi chưa từng thấy cậu ở đây bao giờ."

George nhìn quanh, nhướn mày, "Chà, tôi cũng chưa bao giờ đến đây mà."

Techno gật đầu, "Tôi biết chứ. Tôi thường có một khách hàng nhiều lần và bây giờ tôi biết mặt tất cả họ, vì vậy nhìn thấy anh ở đây là một điều khá bất ngờ."

George quan sát các kệ phía sau quầy, quảng cáo hàng mới đến và một ít cuốn sách còn lại. Trên giá sách là một cuốn sách có tên "Nghệ thuật của chiến tranh", gần như được trưng bày một cách đầy tự hào ở trung tâm của kệ trên cùng. "Vậy là anh đang làm việc đây, đó là một điều khá tuyệt vời."

Techno cười nhẹ, "Nơi này thuộc quyền sở hữu của tôi." Anh ấy nói rõ, và George đồng thời bị sốc và ấn tượng. Vẻ ngoài của Techno chưa bao giờ tỏa ra một bầu không khí ngụ ý rằng anh ấy đã làm việc tại một nơi như vậy.

"Làm thế nào anh có được nó?" George hỏi, "Anh đã mua nó cho mình sao?"

Người đàn ông có mái tóc nhuộm màu hồng lắc đầu, chiếc khuyên tai đeo trên tai trái leng keng khi anh làm vậy, "Trước đây nó là của bố tôi." Anh ta giải thích, chỉ tay về phía cửa hàng lớn xung quanh mình, "Wilbur không bao giờ là người thích đọc sách, nhưng tôi là một sinh viên chuyên ngành tiếng Anh và ông ấy biết tôi là như vậy, vì vậy ông để lại tất cả cho tôi sau khi ông ấy nghỉ hưu."

Những người xuất hiện trong cuộc đời của George chưa bao giờ thất bại trong việc làm anh ngạc nhiên. Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông đáng sợ này là một Thiếu tá người Anh, người cuối cùng lại sở hữu một hiệu sách? Anh chưa bao giờ biết lần đầu tiên hỏi và làm quen về người khác thật đáng yêu như thế nào. "Công việc kinh doanh có vẻ tốt, điều đó khá ấn tượng."

"Thực sự khá là ổn định, cảm ơn." Techno nhún vai, "Tôi đang tiết kiệm tiền cho một vài thứ trong khi cố gắng giữ cho nơi này tiếp tục hoạt động."

"Tiết kiệm tiền cho cái gì vậy?" George tò mò hỏi.

"Một chiếc máy tính mới cho Tommy, thằng bé đã làm đổ nước ngọt lên đó. Wilbur đang cần giúp tiền để mua một chiếc ô tô mới, vậy nên đó cũng là một thứ gì đó."

"Và-" Anh ta do dự một chút, "Một cái vé máy bay."

George cảm thấy thật thú vị khi một số lựa chọn mua hàng đầu tiên liên quan đến Wilbur và Tommy, nhưng muốn tìm hiểu thêm về vé máy bay.

"Vé máy bay ư? Anh muốn đi du lịch à?"

"Không." Techno đùa giỡn với cái máy tính tiền một vài lần nữa, "Đừng đề cập đến điều này với Wilbur, nhưng tôi thực sự đang có một mối quan hệ với một ai nào đó."

George nhướn mày lên xuống với một nụ cười, "Có lẽ họ sống ở một tiểu bang gần đây ha?"

"Ha," Techno cười, "cũng không gần cho lắm đâu."

Giá như Techno biết George có quan hệ tương đồng với anh ta nhiều như thế nào. Cả hai đều có một người mà họ quan tâm ở cách xa họ. Sự khác biệt duy nhất là tất cả những gì Techno phải làm là mua vé máy bay, trong khi tình hình của George thì phức tạp hơn anh ấy một chút.

"Tôi hy vọng nó sẽ giải quyết được vấn đề của bạn, Techno." George quay lại để kiểm tra xem có khách hàng đang xếp hàng chờ hay không, phòng trường hợp anh đang chặn đường đến chỗ thanh toán. Sau khi không thấy ai, anh ta nói thêm, "Tôi sẽ đi tìm một số cuốn sách, tôi có ý định bắt đầu đọc nhiều sách hơn."

Techno đồng ý và tiến hành trợ giúp một khách hàng vừa mới đến.

George chọn hai cuốn sách khiến anh thích thú và trả tiền cho chúng khi anh nhìn thấy lối đi của băng cát-xét. Anh bước tới, kiểm tra chúng. Anh không có máy cát-xét, nhưng anh biết Dream thích những chiếc băng cát-xét nên anh muốn xem có những loại băng gì ở trong kho.

Anh ấy đã rút ra một số bài, có một số bài của Elvis Presley, ngày Doris, và cả mọi album của Beatles và Beach Boys.


Khi đến phần gồm những bài hát bắt đầu bằng chữ R, anh lôi từng cuộn băng ra, đọc tên lần lượt cho đến khi đạt được cái không có họa tiết, chỉ có dòng chữ "Unchained Melody của The Righteous Brothers và những bài khác" được viết bằng bút đen, dày trên nhãn dán màu trắng của nó.

George suy nghĩ rất giản dị, và mặc dù không sở hữu bất cứ thứ gì có thể phát được băng cát-xét, nhưng dù sao thì anh vẫn quyết định mua nó để kể cho Dream nghe sau này.

Anh một lần nữa gặp Techno tại quầy, người đã tính tổng giá tiền của anh.

"Anh hãy tính cả cái này nữa." George nói,rồi đẩy cuộn băng về phía anh ta.

Techno nhặt nó lên, nhìn nó một chút, "Lựa chọn tốt đấy," anh ta nói với George, "đã lâu rồi tôi không nghe băng này nữa."

"Anh đã nghe nó rồi à?"

"Nếu anh đang nói về cuốn băng đặc biệt này, thì có." Techno gật đầu, đưa nó lại cho anh ấy, "Tôi đã nghe mọi bài hát trong đó. Rất nhiều đĩa nhạc và băng cát-xét là của riêng chúng tôi."

George lấy lại cuộn băng, "Anh quên tính tiền cho tôi rồi." anh cười khúc khích.

Techno nhún vai, "Không. Hãy cầm lấy. Chúng tôi gặp khó khăn từ khi lấy đống băng ra vì mọi người không mua chúng nữa. Anh có lẽ là người đầu tiên trong nhiều tháng rồi."

George mỉm cười và cảm ơn người đàn ông. Anh lấy hết đồ và vẫy tay chào tạm biệt. Techno chào bằng hai ngón tay khi anh bước ra khỏi cửa.

---

Tối hôm đó, George ngồi trên giường đọc một trong những cuốn sách mới mua. Điện thoại vẫn được anh cắm và đóng chặt, chờ đợi vài phút cuối cùng trước khi đến giờ mà Dream sẽ gọi tới.

Anh chỉ đọc được vài đoạn của một chương trước khi điện thoại bắt đầu đổ chuông. George nhìn xung quanh để tìm bất cứ thứ gì anh có thể sử dụng để đánh dấu vị trí đang đọc trong cuốn sách, vì những trang giấy được cắt tròn ở góc luôn là thứ mà anh rất yêu thích. Anh tìm thấy một tờ biên lai thức ăn cũ và để nó vào giữa các trang trước khi bắt đầu nghe điện thoại.

"George, chàng trai yêu thích của tôi từ năm 2020 hôm nay thế nào rồi?" Dream chào, giọng anh ấy hơi khàn khàn.

George nhíu mày suy nghĩ, "Cậu đang nói về tôi đấy à?" Anh hỏi một cách đầy mỉa mai khiến Dream bật cười.

"Tôi không nhớ là đã nói chuyện với bất kỳ ai khác từ năm 2020 gần đây, vì thế tôi cho là đúng..." Cả hai đều thở dài thêm một chút trước khi ổn định.

Họ nói với nhau về ngày của mình. Dream nói về cách anh ấy cố gắng tranh cãi đứa trẻ mà anh ấy đang huấn luyện khỏi án treo giò và nhận được một số hình phạt của đội đối thủ, dẫn đến việc bị một số phụ huynh giận dữ mắng mỏ khi anh ấy ngẩng cao đầu đi ngang qua họ, không để tâm đến họ, tiếp tục xoay cây gậy bóng chày của mình.

"Cậu thực sự tự tin như vậy đấy à?" George nghi ngờ hỏi anh ấy, và Dream chế giễu.

"Anh đang tự nói với chính mình." Anh ấy nhún vai, "Tôi rất là tự tin đấy."

"Đừng quên tôi đã đề cập đến việc anh bị ám ảnh bởi tôi như thế nào." George nói thêm, và Dream hơi ngạc nhiên về sự tự tin mới xuất hiện này.

"Đ- Đúng." Dream khẽ thở ra một hơi, "Không có anh thì không biết lão già này sẽ ở nơi nào?" Anh ấy đẩy câu nói đùa ra, biết rằng đó là cách tốt nhất để đáp trả mà không tỏ ra quá yếu ớt trước câu nói đó.

George bắt gặp cuốn băng cát-xét anh đã mua trên bàn làm việc, "Oh Dream.", anh nói, "Tôi đã tìm thấy một cuộn băng về bài hát mà anh đã hát đêm qua."

"Ồ," Dream thích thú, "mở nó lên nào."

George lúng túng gãi đầu, "Ừm... Tôi thực sự không có gì để phát nó ra cả."

Dream trầm mặc một lát, "Không biết anh có muốn hay không nhưng...?" Anh ấy hỏi, "Tôi còn một cái máy khác trong hộp, tôi nghĩ nó có thể tồn tại được năm mươi năm phải không?"

"Tôi không biết," George nói thành thật, "liệu nó có thể hoạt động nổi sau khi bị chôn vùi trong sân sau với vòi phun nước và mưa xuất 50 năm?"

"Hmm," Dream nảy ra một ý tưởng, "Tôi có một ý tưởng nhưng nó lại liên quan đến việc phá hỏng mấy bức tường."

George tạo ra một âm thanh cho thấy anh đã quá mệt mỏi với việc tất cả các bức tường đều bị làm bẩn, trong khi thực tế thì anh không hề bận tâm, "Ý tưởng gì vậy?"

George nghe thấy tiếng gõ vào điện thoại, "Nó có vẻ khá dày. Có lẽ tôi có thể cắt ra một chỗ nhỏ để cất chiếc hộp vào. Tôi cũng có thể sử dụng nó để gửi cho bạn nhiều đồ hơn."

George thở dài, "Được rồi, cố lên nhé."

Dream lấy ra một con dao quân đội Thụy Sỹ màu đỏ, rút ​​lưỡi dao ra khỏi bao, cắt xuyên qua tường và ho vì đám bụi bắt đầu bắn ra. George nhìn những vết nứt xuất hiện trên bức tường của mình, ngay bên cạnh bản phác thảo khuôn mặt của anh.

Không có gì trong ngôi nhà đã được thay đổi kể từ năm 1970, nhưng hầu hết các vật dụng đều bị đánh cắp hoặc lấy đi của những người cuối cùng sống cùng ngôi nhà (có lẽ là Dream), vì vậy việc để lại đồ đạc sẽ không có tác dụng.

Dream đã cắt thành công một hình vuông vào tường, và đáng ngạc nhiên là bên trong rỗng và đầy vật liệu cách nhiệt cũ. Anh nhìn xuống gầm giường và tìm thấy chiếc hộp Walkman, đặt nó vào khoảng trống và phủ lên tường một lần nữa.

"Xong." Anh ấy thông báo.

George cố gắng đẩy bức tường ra nhưng nhận ra các vết nứt đã mọc đủ nấm mốc để bịt kín bức tường lại. Anh gõ vào nó trước khi đấm nó liên tục.

"Woah," Dream hỏi qua điện thoại, "anh ổn chứ?"

"Ừ," George lại đấm, "chỉ-cần-thêm-một-chút-  ĐƯỢC RỒI!"

Vết cắt hình vuông của bức tường bị rơi xuyên qua, và George gặp một đám bụi và mùi khá hôi. Anh dũng cảm đưa tay vào khoảng trống và vỗ về khu vực đó cho đến khi hai tay anh tìm thấy chiếc hộp cũ.

Chiếc hộp hơi bẩn, nhưng khi anh mở ra, thứ bên trong vẫn còn nguyên.

Thật là điên rồ, những thứ này có thể tồn tại được năm mươi năm.

"Cảm ơn, Dream."

"Không sao, George," Dream mỉm cười, "bây giờ câu hỏi là anh có biết sử dụng nó không."

"Không." George nhìn vào thiết bị, cố gắng tìm ra cách. Khá là xấu hổ khi anh thiếu kiến ​​thức về công nghệ cũ.

Dream đã hướng dẫn anh cách sử dụng nó cho đến khi George cuối cùng cũng đẩy được cuộn băng vào và bấm play.

Những giây đầu tiên của Unchained Melody đã phát, nhưng anh càng tò mò không biết các bài hát khác trong băng là gì. Anh hỏi Dream làm thế nào để bỏ qua một bài hát, và sau khi được dạy, anh đã bỏ qua nó.

Anh giơ nó lên điện thoại khi những nốt đầu tiên của bài hát bắt đầu phát ra từ Walkman.

"I Will của The Beatles!" Dream thốt lên, "Tôi đã có ý định thêm nó vào một cuốn băng, tôi yêu bài hát đó. Tôi sẽ đợi một đời cô đơn? Nếu bạn muốn, tôi sẽ làm." Anh ấy hát, và George để bài hát chơi cho đến cuối vì Dream rất thích nó.

Họ đã nghe từng bài hát trong cuốn băng, Dream biết hầu hết chúng và hát theo. George thích thú khi nghe anh ấy hát, vì giữa những lời ca được hát đùa là một giọng ca tuyệt vời.

Tiếng hát cuối cùng đã làm cho cả hai người họ buồn ngủ, và khi cả hai nói lời chúc ngủ ngon và cúp điện thoại, họ nằm trên giường, một lần nữa bị tước đoạt khỏi người yêu dấu* của mình.

Gốc là: "their one muse"

George Davidson không hề biết rằng trên bãi cỏ nhỏ ở sân trước nhà mình, một chiếc lá trồi ra từ lớp đất đã được chuẩn bị, sẵn sàng để sống.

-To be continued-

Flowers from 1970 (DNF)Where stories live. Discover now