Chương 45: Tỉnh Ngộ

674 62 5
                                    

"Ban nãy hết hồn thiệt nhỉ, Karma-kun"_ Okuda vuốt vuốt ngực mỉm cười, Koro-sensei bỗng nhiên hét lên làm cô ấy giật cả mình.

Karma đưa gọng kính tròn cho cô nàng, vừa nãy Okuda kinh hãi đến rớt cả kính, cậu không cẩn thận dẫm lên. Cũng may chỉ bẩn một chút, không vỡ nát gì.

"Tớ xin lỗi nhé"

Okuda xua xua tay, mặt đỏ bừng, lắp bắp đáp: "Là do tớ tự làm rơi mà, cậu đừng thế"

Karma lơ đãng nhìn về cửa hang, Kiyoto vừa lúc đi ra. Ánh mắt hai người giao vào nhau, Kiyoto bình thản quay lưng.

Cô đưa chiếc điện thoại cho Kanzaki: "Cảm ơn cậu"

Kanzaki dịu dàng cười: "Không có gì đâu, mà cậu ổn chứ? Tớ khá lo khi nghe cậu đi với Ritsu"

"Tớ ổn, cậu ta khá ồn"

Kanzaki định tiếp lời, khóe miệng mở ra khẽ đóng lại, mỉm cười chỉ chỉ sau lưng. Cùng lúc đó Kiyoto nghe tiếng nói đầy ý cười.

"Cậu thực sự ổn sao?"

Kiyoto nghiêng đầu, thẫn thờ nhìn Karma đứng sau mình.

Gió biển thổi qua, trong mắt Karma ánh lên ánh dương của mặt trời. Đôi mắt đỏ của cậu càng thêm rực rỡ.

Sáng như các vì sao, đôi vai vững như thạch.

Kiyoto nhớ tới những lần được cõng, đôi lưng không hề rộng rãi, nhưng mang đến cho cô cảm giác an tâm nhất.

Người duy nhất cô bày ra các điểm yếu nhất của bản thân.

Cô chỉ hơi thất thần, dung mạo tuấn mỹ của thiếu niên nọ đã tiến sát gần cô. Kiyoto mơ hồ ngửi thấy mùi sữa dâu ngọt ngào từ thiếu niên.

Kiyoto sửng sốt, bước chân lùi về sau.

Karma nhanh chóng đỡ lấy lưng cô, ngăn cản cô chạy trốn, càng thuận tiện kéo cô lại gần mình hơn.

Đầu Karma ghé sát bên cổ Kiyoto, tóc mềm của cậu cọ vào vành tai cô mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Khuôn mặt nhỏ lãnh đạm của Kiyoto thoáng đỏ lên.

"Nhìn này..."_ yết hầu nhấp nhô, giọng nói cậu so với mặt nước phản chiếu ánh dương kia càng thu hút hơn.

"Cậu không ổn chút nào, cái thứ gì bám trên đầu cậu vậy?"

Kiyoto nhìn cái thứ nhầy nhụa trong tay Karma, ngơ ngác: "Hả?"

Cậu bật cười: "Đầu cậu dính rong biển này, cậu vừa chui từ đâu ra thế"

"..."

Karma lay lay rong biển trong tay, khóe miệng hơi nhếch, cười như lưu manh.

Nhưng Kiyoto lại cảm thấy cậu ấy rất đẹp, không phải là dung mạo, mà là trên người Karma có một khí thế khiến người khác không thể không ngoảnh lại.

Một loại mê hoặc đối với cô.

Dừng lại đi, Suzu Kiyoto.

Kiyoto sờ vào ngực trái, vị trí trái tim hơi nhói.

Đúng vậy, nơi này là một cái hố to, và cậu là nơi nguy hiểm nhất.

Cô chống tay lên ngực Karma, hơi dùng lực đẩy cậu.

(Đồng nhân lớp học ám sát) Tử Thần Biết YêuDonde viven las historias. Descúbrelo ahora