Chương 303: Không Nên Hành Động Bừa Bãi

51 1 0
                                    

Đường Khả Hinh nhìn thấy nét mặt của các cô, trong lòng run lên, hai mắt lập tức tràn lệ, đau lòng hỏi: “Có phải Bình phong đã mất rồi hay không ?”

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Không phải cô đưa bình phong cho người khác sao? Cho nên người ta cầm đi rồi. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh sững sờ, hồ đồ nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Cầm đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu chu miệng một cái, lập tức có chút buồn bực và tức giận nói: “Nếu như là tôi, bình phong quý thế này, tôi không nỡ cho anh ấy đâu? Tôi còn cố ý đi hỏi quản lý về cái gọi là Gỗ mun, hay Gỗ mun tơ vàng gì đó, không ngờ quản lý nói với tôi, cái đồ vật này đã có ở thời đại khủng long! Trời ạ! Vậy không phải vật này thật đắt đỏ sao? Khả Hinh! Nghĩ biện pháp đem nó trở về đi! Tôi nói mẹ của tôi chặt cây bạch dương lớn trước cửa nhà chúng tôi, đưa cho anh ấy một cái!”

Phốc! Nhã Tuệ không nhịn được bật cười.

Khả Hinh cũng khó nín cười, suy yếu nhìn về phía Nhã Tuệ, mang theo một chút an ủi nhìn bạn thân, nhẹ nhàng hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ấy tha thứ cho tôi không ?”

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sau đó im lặng nghiêng người tới trước, đem một phần tài liệu đặt trên bàn nhỏ ở giường ngủ, cầm qua, đưa cho cô, mỉm cười nói: “Đây là. . . . . . thư ký Tổng Giám đốc Trang đưa tới cho cô sáng sớm hôm nay. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ, hơi sợ hãi, chống mạnh thân thể suy yếu, nhận lấy phần tài liệu kia, cẩn thận mở ra, rút ra một phần tài liệu, phía trên viết: Thư mời nhận việc. . . . . . Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhịn cười, thật dịu dàng nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ, đầu ngón tay run rẩy nắm phần tài liệu kia, nín thở tập trung nhìn xuống thư mời nhận việc: Tập đoàn Hoàn Cầu chính thức dùng văn bản này mời Đường Khả Hinh đảm nhiệm chức vụ thư kí điều hành của Tổng Giám đốc, kiêm Phó Quản lý lĩnh vực rượu khu vực Châu Âu, tiền lương 30.000 đồng, không kể phúc lợi, cô kích động đến nói không ra lời, cho rằng mình nhìn lầm rồi, run rẩy vui sướng giơ văn bản này lên, nhớ tới mấy ngày này kiên trì, dài dằng dặc giống như một thế kỷ, cô muốn cười, nhưng cảm giác từng cơn sóng dâng trào trong thân thể của mình, làm cho đầu óc mình choáng váng!

Cô thở hổn hển, chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống, lại nhìn kỹ văn bản kia, quả thật là Thư mời nhận việc Đường Khả Hinh ! !

Cô đột nhiên cảm động khóc.

Hai mắt Nhã Tuệ cũng đỏ bừng, mỉm cười an ủi, tiến lên, ôm nhẹ bạn thân, cảm thán nói: “Khả Hinh, chúc mừng cô, chúc mừng cô kiên trì được. . . . . . Bước đi này quá mệt mỏi, cô vất vả rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh thật kích động, rất quý trọng ôm chặt phần tài liệu kia, không nói nên lời, chỉ kích động khóc.

“Xem tiếp đi!” Nhã Tuệ kích động cười nói.

Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn bạn thân một cái, mới nhẹ nhàng mở phần tài liệu thứ hai, bên trong rõ ràng bảng đăng kí dự thi chuyên gia hầu rượu, cô khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn bạn thân.

Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám ĐốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ