Chương 265: Cô Không Cần Sao

54 1 0
                                    

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt nhìn anh, nhịn cười, cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh làm chuyện gì?"

Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút mất tự nhiên, lại cầm ly sữa tươi uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ví dụ như uống một chút rượu, nói chuyện gì không nên nói, làm chuyện gì không nên làm. . . . . ."

Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, cầm đũa lên, đặt ở trên bàn, so xuống, mới cao giọng, bắt chước Trang Hạo Nhiên, giống như lưu manh nói: "Để tôi suy nghĩ xem. . . . . ."

"Nếu như phải suy nghĩ, chính là không có." Tưởng Thiên Lỗi nói. . . . . .

"Tôi suy nghĩ làm thế nào để tóm tắt cho anh nghe!" Đường Khả Hinh gắp một viên bánh sủi cảo hấp, giơ lên nhìn nó một cái, đang suy nghĩ bên trong nó chứa cái gì ?

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh thật sự quên mọi thứ? Không nhớ chuyện của mình làm một chút nào?" Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi đề phòng cô có bẫy, liền lạnh nhạt nói: "Nhớ mang máng không ít. . . . . ."

"Ví dụ như ..?" Đường Khả Hinh phát hiện mình đi theo Trang Hạo Nhiên, thông minh hơn nhiều.

". . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cau mày, nhịn cười, kẹp viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai nhẹ nhàng, nhất thời phát hiện trong sủi cảo hấp này có thịt tôm, thịt bằm, trộn lẫn nước ép cần tây, thật sự hết sức hấp dẫn, ngon miệng, cô vui vẻ đưa đũa ra còn muốn gắp, không ngờ đôi đũa bị người chặn lại, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cầm đũa, gắp một viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai không biết có bao nhiêu thơm tho, bao nhiêu tao nhã!

Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái thứ người không có lương tâm, tức giận giơ đũa, run rẩy nói: "Tối hôm qua nếu anh kiêu ngạo như sáng sớm hôm nay, chị đây mới không để ý tới anh! ! Để cho anh ngâm trong cái gạt tàn thuốc, ngạt chết anh đi!"

Những lời này là Tô Lạc Hoành mắng Lâm Sở Nhai đấy!

Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn về phía cô!

"Ngày hôm qua, anh…!" Đường Khả Hinh vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt vô cùng hoàn hảo, thần sắc vô cùng hoàn hảo, rất tức giận nói: "Tôi vốn đi xem mắt không thành công, tâm trạng của người ta đã rất buồn bực (thứ nói dối này, cô cũng nói được, xem ra còn hơn Trang Hạo Nhiên), một mình gặm hết một bàn lớn món ăn, tức giận đến không nói nên lời, không ngờ tôi mới vừa ăn no xong, mở cửa thang máy, anh giống như một tửu quỷ, nhào tới trước mặt của tôi, ôm tôi khóc, khóc rất đau lòng, rất đáng thương! !"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi trừng lên, có chút khiếp sợ nhìn về phía cô, cũng không dám nhiều lời!

Kể từ lúc Đường Khả Hinh dần dần khôi phục tính tình, có Trang Hạo Nhiên làm chỗ dựa, người phách lối hơn nhiều so với trước kia, cô tức giận nghiêng đầu, như đứa bé đáng thương nói: "Tại sao tôi phát hiện, kể từ sau khi gặp anh, ngày nào tôi cũng gặp chuyện không tốt ! Tôi còn đang ngạc nhiên anh xảy ra chuyện gì làm cho anh đau lòng như vậy, anh liền ôm tôi khóc lớn gọi: Như Mạt! ! Như Mạt! Như Mạt . . . . . . . . . "

Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám ĐốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ