Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 24 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]

644 63 17
                                    


Lưu Diệu Văn chật vật mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ Tống Á Hiên đang hồ náo ở ghế phụ. Đinh Trình Hâm từ cửa sau bước ra, đầu óc quay cuồng chống một tay lên tấm kính chắn của ô tô. Liên tục xoa bóp thái dương.

- Hai đứa lên phòng trước đi, anh lên sau.

Cậu muốn vào nhà vệ sinh móc họng nôn ra hết thứ chất lỏng đang ngấm dần vào dạ dày kia ra. Nhưng chưa đi được ba bước đầu óc liền trở nên choáng váng lạ thường. Con đường phía trước mờ ảo, dập dềnh như sóng nước. Chắc chắn ai đó đã dở trò với những ly rượu.

Đôi chân xiêu vẹo nhanh chóng bước lên lầu. Cánh cửa vừa khai mở cả người cậu liền đổ rạp lên nền đất lạnh.

Mã Gia Kỳ nghe có tiếng người, đoán chắc Đinh Trình Hâm đã trở về. Còn chưa kịp xuống giường mở cửa đã thấy bóng lưng người nọ sõng soài trước mặt. Anh vội vàng đỡ cậu dậy. Cả người đối phương nồng nặc mùi rượu. Mã Gia Kỳ có chút giận.

- Đinh Nhi, cậu uống rượu sao?

- Một chút...

Nói đoạn liền ho khan mấy tiếng, ho tới đâu cuống họng đau rát tới đó. Cánh tay vô lực vắt qua cổ đối phương để anh đỡ lên. Đinh Trình Hâm ngã phịch xuống giường thở hắt khó nhọc. Ánh mắt mơ hồ nhìn Mã Gia Kỳ.

- Cậu uống nhiều quá rồi, đợi tớ lấy khăn ấm lau mặt.

Người nọ toan đứng dậy liền bị một lực kéo về, cả người đổ rạp vào Đinh Trình Hâm. Hơi thở nóng ẩm của cậu phả vào cổ anh. Mặt ai đó bỗng dưng đỏ lên lạ thường. Đinh Trình Hâm thều thào không ra hơi. Nhãn cầu đã phủ nhẹ một tầng sương mờ, lộ ra những tia máu.

"Đừng đi, tớ thấy hơi khó chịu."

Mã Gia Kỳ bất lực liền nằm cạnh Đinh Trình Hâm.

- Mã Gia Kỳ!

- Sao vậy? Khó chịu chỗ nào a?

Ánh đèn vàng le lói, tuy không thể chiếu sáng cả căn phòng rộng nhưng đủ để Mã Gia Kỳ quan sát thật rõ ngũ quan Đinh Trình Hâm lúc này. Ánh mắt đờ đẫn đỏ au ầng ậng nước, khuôn mặt phiếm hồng, tóc tai tán loạn, hơi thở gấp gáp. Anh đặt lòng bàn tay lên trán cậu hốt hoảng thốt lên.

- Sao lại nóng như thế này?

Đinh Trình Hâm chật vật, nức nở, khẽ cử động cơ thể. Rượu làm đầu óc cậu tê dại, khó chịu vô cùng. Đôi tay bất giác đưa lên cởi hết hàng cúc áo vướng víu. Mã Gia Kỳ bối rối nắm chặt bàn tay của người nọ ngăn lại.

- Đinh Trình Hâm, cậu làm gì vậy?

- Nóng quá....

Gạt tay Mã Gia Kỳ qua một bên, cậu tiếp tục cởi nốt những chiếc cúc cuối cùng. Xương quai xanh nhấp nhô theo từng nhịp thở, bờ ngực trắng trẻo hiện ra. Mã Gia Kỳ xấu hổ quay đi, một tay dùng chăn mỏng phủ lên người cậu. Đinh Trình Hâm khát khô cả cổ, chới với níu lấy cánh tay người nọ liên tục kêu "Nước...nước".

Máy lạnh đã hoạt động hết công suất nhưng cơ thể Đinh Trình Hâm vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Cậu uống cạn cốc nước lớn, toàn thân đều cảm thấy cạn kiệt sức lực. Ruột gan cồn cào nóng bức.

Tuyết rơi mùa Hạ [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ