Chương 15

513 15 0
                                    

Trong di động vẫn còn vang âm thanh lo lắng của Lâm Sảng. Phùng Hảo nhận lấy di động, trong lúc vô tình nhìn thấy ngón tay của Trác Hựu Niên, ngón tay cái thon dài trắng nõn, khớp xương rõ rệt, là một đôi tay rất đẹp.

Phùng Hảo muốn nhìn thêm, giây tiếp theo mắng mình trong lòng: mày suy nghĩ gì đó, người thế này mày có thể nghĩ tới sao?

Cô lúc lắc đầu, cầm di động hướng về mình, nói với bạn thân: "Tớ không sao, Sảng Sảng."

Lâm Sảng trong màn hình quan sát cô tỉ mỉ một lần, sau khi xác định không có gì mới hỏi: "Mặt cậu sao vậy? Tại sao đỏ thế?"

Ánh mắt Phùng Hảo từ trên di động lén nhìn qua. Trong phạm vi tầm mắt, Trác Hựu Niên vẫn ngồi ngay ngắn, đường nét khuôn mặt nghiêng rất đẹp, đường quai hàm rõ ràng, nhưng trên khuôn mặt không nhìn ra chút biểu cảm.

Chắc là sẽ không giận chứ? Mình cũng không cố ý mà! Mình chẳng hề có ý tứ tà dâm với anh ấy. Phùng Hảo chột dạ trả lời: "Không có, cậu nhìn nhầm rồi, hoặc có lẽ là hiệu ứng làm đẹp?"

Lâm Sảng trong màn hình trợn mắt rất không phù hợp với hình tượng: "Cậu cho là tớ thiểu năng giống cậu hả?"

"Cậu tấn công cá nhân!" Phùng Hảo bất mãn, "Nếu tớ thiểu năng, cậu chính là bạn của thiểu năng."

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Phùng Hảo lập tức ngẩng đầu, phát hiện khóe miệng Trác Hựu Niên hơi cong lên.

Độ cong rất nông, nhưng quả thật là đang cười. Phùng Hảo ngơ ngác nhìn cho đến khi Trác Hựu Niên phát hiện, anh nghi hoặc nhìn cô.

Phùng Hảo mau chóng cúi đầu: có gì buồn cười chứ! Cô nhớ lại lời nói của mình, sau đó sửng sốt.

Thừa nhận mình thiểu năng, cách giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn này quả thực là bằng chứng tốt nhất về chỉ số thông minh chưa đủ. Lâm Sảng bắt lấy cơ hội nói: "Ừ, tớ là bạn của thiểu năng, vậy thì bạn Phùng Hảo thiểu năng, xin dời di động sang bên cạnh, ta nghe được tiếng đàn ông ở trong xe."

Phùng Hảo lại từ di động lén nhìn Trác Hựu Niên, kết quả bị anh bắt được.

Phùng Hảo xấu hổ kêu một tiếng. Lâm Sảng trong di động lại thúc giục, cô đành kiên trì hỏi: "Anh Trác, tôi có thể cho bạn tôi thấy anh một chút không?"

Trác Hựu Niên nói "Được", tư thế ngồi càng ngay ngắn hơn.

Phùng Hảo đổi ống kính, điều chỉnh cửa sổ sang bên cạnh mình, Trác Hựu Niên nhất thời xuất hiện trên màn hình di động. Ánh mắt anh chuyên chú nhìn thẳng phía trước, Phùng Hảo nhìn thấy nhịp tim chợt khựng lại, có cảm giác anh đang nghiêm túc nhìn mình, sau đó trái tim đập thình thịch rối loạn.

Phạm quy rồi, Phùng Hảo suy nghĩ: sao có thể đối với một người từng coi trọng vẻ ngoài.

Trác Hựu Niên không nghe được tiếng lòng của cô, cũng không nhìn được Lâm Sảng trong màn hình, anh đành phải hướng về ống kính phía sau của di động, lịch sự chào hỏi: "Chào cô, tôi là Trác Hựu Niên."

Cùng ngắm hoàng hôn - Đới Gia NinhWhere stories live. Discover now