Chương 96

2.5K 163 3
                                    

Sau khi Diệp Sở tự mình đặt hành lý gọn gàng, xe lửa cũng bắt đầu chuyển bánh.

Nàng chậm rãi bước đi ra ngoài, ở trên hành lang của toa xe, đều có người đứng. Một nam tử không chút để ý mà đứng yên đó, một nam nhân khác dựa cửa sổ đọc báo.

Bọn họ nhìn Diệp Sở một cái, khẽ gật đầu.

Diệp Sở vừa định quay về ghế lô, liền nhìn thấy ở một ghế khác trên xe có gương mặt quen thuộc.

Nàng lập tức dừng lại.

Hạ Tuân.

Hắn thế nào lại ở chỗ này?

Diệp Sở nổi lên lòng nghi ngờ, nàng vốn là không biết nhiều về Hạ Tuân. Không ngờ lại liên tục gặp hắn.

Một lần hai lần có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đã là lần thứ ba.

Diệp Sở nheo đôi mắt, nàng hy vọng biết được đáp án.

Bước chân Diệp Sở vừa chuyển, đi đến ghế lô cách vách. Cửa tuy đóng, nhưng lộ ra một khe hở. Nàng gõ nhẹ lên cửa, gõ ba cái.

Bên trong người thực nhanh liền đi ra, hắn nhìn Diệp Sở, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh: “Vị tiểu thư này, yêu cầu trợ giúp sao?”

Diệp Sở nói: “Phiền ngươi giúp ta nhìn xem vị tiên sinh kia.”

Diệp Sở ý tứ là, Hạ Tuân có cổ quái, hy vọng làm hắn đi điều tra một phen.

Theo ánh mắt Diệp Sở nhìn đến, nơi đó có một nam nhân mặc tây trang, hắn gật gật đầu.

Thủ hạ của Lục Hoài dựa theo Diệp Sở phân phó, rời đi khỏi toa xe, đi theo Hạ Tuân. Ở giữa cách một đoạn khoảng cách, giống như là tùy ý đi dạo một lúc.

Khi thủ hạ của Lục Hoài đi đến bên ghế lô của Hạ Tuân. Hắn ta chậm rãi ngồi xuống trên giường.

Hạ Tuân hướng tới người ở giường đối diện nói: “Ta đã tới chậm, xin lỗi.”

Người kia cao giọng, làm như có chút bất mãn: “Ngươi thế nào bây giờ mới đến? Ta còn tưởng rằng ngươi không đuổi kịp chuyến xe này.”

Hạ Tuân giải thích: “Ở nhà trì hoãn một chút, ngươi biết mà. Ta lúc trước rời nhà nhiều năm như vậy, trở về không bao lâu lại xa nhà, bọn họ liền dài dòng một chút.”

Người nọ gật đầu, tiếp lời: “Sao không ở nhà bồi trưởng bối nhiều chút, cớ gì cứ phải bôn ba bên ngoài?”

Hạ Tuân cười: “Không phải ngươi bảo ta cùng đi Bắc Bình sao?”

Người nọ sửng sốt vài giây, giống như không nhớ được chuyện này, đang chuẩn bị mở miệng phản bác.

Hạ Tuân đôi mắt nhíu lại: “Ngươi hiện tại lại không nhận?”

Hạ Tuân ngữ khí bình thường, như là bình thường nhất định sẽ mang theo đùa cợt.

Nhưng khuôn mặt hắn tuy bình tĩnh, lại như có một cổ cảm giác áp bách tập trung lại.

Người kia rất nhanh liền lại, tự trách nói: “Nhìn ta này, tuổi lớn, trí nhớ cũng đều kém như thế.”

Hạ Tuân: “Trước ngủ một giấc đi, tới Bắc Bình còn có rất nhiều chuyện phải làm, có tinh thần một chút mới tốt.”

[Editing]Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân QuốcWhere stories live. Discover now