Chương 62

21 1 0
                                    

Bệnh viện Elton John.

Hương hoa tươi thoang thoảng khắp bệnh viện, đây không hổ danh là nơi nổi tiếng thế giới, một năm bốn mùa đều có những loại hoa khác nhau, để tô điểm cho bệnh viện, làm cho người bệnh mỗi ngày đều sinh hoạt trong môi trường sạch sẽ trong lành.

Phòng làm việc của viện trưởng Pat Dean tràn ngập ánh sáng mặt trời.

"Park tiểu thư, bệnh viện đã để toàn bộ bệnh lý của ba cô ở đây, mọi việc đều đã an bài thỏa đáng, xin yên tâm!"

Park Jiyeon gật đầu, cảm kích nói: "Viện trưởng Pat Dean, cảm ơn ngài!"

"Nói gì vậy chứ, nếu như tôi sớm biết rằng cô và Yoseobquen biết thì sẽ không gặp phải nhiều hiểu lầm như vậy, thực sự xin lỗi." Đôi mắt màu lam của bác sĩ Pat Dean lộ ra vẻ áy náy chân thành.

Trên mặt Park Jiyeon có một chút xấu hổ.

"Park tiểu thư, thực ra tôi rất hiếu kỳ, Yoseob,người này rất ít khi nói hộ cho phụ nữ, cô và cậu ta là quan hệ yêu đương sao?" Pat Dean đặc biệt tò mò hỏi một câu.

Hả?

Park Jiyeon vô thức lắc đầu. "Không phải, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè đã quen biết nhiều năm thôi."

Viện trưởng Pat Dean nghe vậy xong nhún nhún vai, ánh mắt lộ ra một chút tiếc nuối nói: "Tôi thấy Yoseob khẩn trương chuyện của cô như thế, còn tưởng rằng hai người là... A, được rồi, Park tiểu thư, tôi đã sắp xếp bác sĩ Hayden là bác sĩ phụ trách chính cho ba cô, không biết cô có vừa lòng không."

Thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, anh ta thông minh chuyển chủ đề khác.

"Bác sĩ Hayden?" Cặp mắt Park Jiyeon đột nhiên sáng ngời, mừng rỡ hỏi thăm: "Đó có phải là người có uy tín nhất trong giới chuyên khoa tim, chuyên gia Hayden?"

"Không sai!"Viện trưởng Pat Dean gật đầu.

"Cảm tạ ngài, thực sự cảm tạ!" Park Jiyeon không biết nên nói cái gì cho phải.

"Park tiểu thư không cần khách khí như vậy."

Viện trưởng Pat Dean cười cười, mở hồ sơ ra nhìn một chút, nói: "Ba cô bị căn bệnh tim TAPVC hiếm thấy, đồng thời còn khiến cho bệnh biến chứng xấu đi nghiêm trọng, tuy rằng như vậy, chỉ cần đúng lúc tiến hành giải phẫu vài lần, thực ra là có khả năng hồi phục lại!"

Park Jiyeon thở dài một hơi, nét mặt biểu lộ sầu lo: "Viện trưởng Pat Dean, tôi nghe nói loại giải phẫu này có tính nguy hiểm rất lớn, tôi thực sự có chút lo lắng trong quá trình làm phẫu thuật lại gặp phải cái gì ngoài ý muốn!"

Pat Dean mỉm cười nói: "Park tiểu thư, cô phải biết rằng chỉ cần là giải phẫu đều tồn tại sự mạo hiểm, huống chi là giải phẫu căn bệnh tim hiếm gặp, loại mạo hiểm này tính ra còn lớn hơn nữa, rất nhiều bệnh viện không dám làm tùy tiện, là bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm về phương diện này. Bác sĩ Hayden là người uy tín trong phương diện này, đồng thời có bao nhiêu năm kinh nghiệm lâm sàng, hẳn không phải là vấn đề quá lớn!"

Park Jiyeon gật đầu, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống, nhưng lại nghĩ tới một vấn đề khác.

"Viện trưởng, xin hỏi trị liệu loại bệnh này cho cha tôi, giải phẫu và thuốc men từ đầu đến cuối, toàn bộ sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền?"

Nàng cần nắm chắc mới được, nhất là loại bệnh viện chỉ khám bệnh cho quý tộc này.

Viện trưởng Pat Dean suy nghĩ một chút, nói: "Thực ra những giải phẫu này quan trọng nhất là phải chi số tiền rất lớn, tôi nghĩ, ít nhất là sáu ngàn vạn mới có thể bảo đảm ca phẫu thuật thành công!"

"Sáu ngàn vạn?" Park Jiyeon ngẩn ra, nàng không nghĩ tới toàn bộ chi phí sẽ khổng lồ như vậy. "Số tiền này cần chuẩn bị tốt trước khi phẫu thuật đúng không?"

Viện trưởng Pat Dean cười cười. "Chi phí giải phẫu trị liệu của ba cô đã được nộp xong."

"Nộp xong rồi?"Park Jiyeon liền ngây ngẩn cả người. "Sao lại có thể? Ai đã trả phí tổn vậy?"

Tiểu Vũ? Sẽ không, tài khoản riêng của cô nhiều lắm cũng chỉ có một nghìn vạn mà thôi.

Pat Dean thấy thế xong, nghi hoặc không giải thích được. "A? Park tiểu thư không biết sao? Khi ba cô nhập viện, Yoseobđã trả tất cả chi phí rồi, tổng cộng đã trả tám ngàn vạn!"

Park Jiyeon nhất thời ngây ngốc...

Khi Park Jiyeon đẩy cửa phòng bệnh săn sóc đặc biệt thì tiếng vui cười lọt vào tai của nàng.

"Lăng Thần?" Nhìn thấy Yoseobđang cùng cha mẹ mình nói chuyện phiếm, nàng giật mình, đi lên phía trước.

"Jiyeon à, con gặp lại Yoseob,chuyện này sao không nói cho mẹ vậy? Con nhỏ này thật đúng là biết giấu diếm." Bà Úc vui vẻ kéo nàng đến bên người, nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy, Jiyeon, lần này ba có thể vào viện tất cả đều nhờ Yoseob,Yoseob giúp chúng ta không ít, không để ý chuyện con làm trước đây chút nào."

"Được rồi, chuyện cũ không nên nói tới, Yoseobngười ta cũng không có trách Jiyeon mà, bây giờ thấy nó, hoàn toàn giống như trước đây, trong lòng tôi rất vui vẻ." Bà Park khôn ngoan cắt đứt lời ông Park.

"Bác trai bác gái, hai người vẫn quan tâm chăm sóc con như con cái, bây giờ con chăm sóc lại các bác cũng là chuyện nên làm." Yang Yoseob cười tao nhã.

"Đứa trẻ này..."

Ông Park yêu thương nhìn anh, lại nhìn Park Jiyeon một chút. "Con bé này, xem Yoseob quan tâm tới nhà chúng ta bao nhiêu, đối với con tốt biết bao. Nếu như con lại làm chuyện có lỗi với Yoseob,người làm cha này cũng không thể tha thứ cho con được nữa."

"Ba!" Park Jiyeon rốt cục không nhịn được, bất đắc dĩ nói: "Ba không cần lo, bây giờ chuyện quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể của ba."

"Con nhỏ này, muốn thân thể ba tráng kiện khỏe mạnh cũng được, chỉ cần nhìn con và Yoseob hòa hảo như lúc ban đầu, ba có bệnh gì cũng khỏi hết." Ông Park thật sự rất yêu thương đứa con gái này, nhưng lại càng thương chàng rể chuẩn mực, dù sao năm đó là Jiyeon hủy hôn ước trước.

Park Jiyeon khẽ thở dài một hơi, hết sức lảng tránh ánh mắt thâm tình của Yang Yoseob, nhẹ giọng nói:"Ba, hôm nay ba cảm thấy thế nào? Nghe được tiếng cười vừa nãy của ba thì con an tâm rồi. Ngay cả viện trưởng đều nói bệnh của ba nhất định sẽ khỏi hẳn."

Ông Park nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, kéo tay Park Jiyeon, lời nói thấm thía: "Jiyeon à, kỳ thực ba sống đến tuổi này cũng không mong cái gì, kể cả là thân thể có đau đớn cũng không quan trọng, quan trọng là... con có thể hạnh phúc! Jiyeon à, ba có thể nhìn ra được Yoseob quan tâm con thế nào, ba năm trước hay là bây giờ, nó đều quan tâm con như vậy, ba mong muốn các con lại có thể bên nhau."

Nói xong, liền đem tay nàng đặt lên trên tay Yang Yoseob.

Trái tim Park Jiyeon run lên, vừa muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt trở lại, đem tay nhỏ bé của nàng hoàn toàn bọc lại trong bàn tay to lớn của anh.

"Đúng vậy, Jiyeon, ba con nói có lý." Bà Park thấy thế, vội vã nói: "Hai con đã trải qua nhiều như vậy, hẳn là phải bên nhau. Không cần chậm trễ nữa, có thể thì năm nay kết hôn là hay nhất."

"Mẹ!" Park Jiyeon mở to hai mắt nhìn mẹ.

Bảy ngày ân ái ~ Myungyeon verजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें