chương 5

736 67 0
                                    

thấy hyeonjoon mãi bất động đứng nhìn chằm chằm vò những cách hoa dập nát, jihoon im lặng. hắn không biết phải làm gì để an ủi em hết, jihoon không hiểu cảm giác được gia đình yêu thương là như thế nào, nên cũng không biết cảm giác đau đớn trong ánh mắt hyeonjoon sâu đến đâu.

jihoon cúi xuống, hắn bắt đầu dọn dẹp, hoa tàn rồi cũng không thể để đống thối nát này trước mặt hyeonjoon mãi được, hắn không biết những túi rác này từ đâu mà đến, trong khoảng thời gian sống ở đây jihoon cũng chưa từng thấy hyeonjoon xảy ra mâu thuẫn với ai

" đi đâu đấy " 

không trả lời câu hỏi của jihoon, hyeonjoon cầm theo hai túi rác lớn bước nhanh ra khỏi cửa, hắn vội chạy theo xem em muốn làm gì

hyeonjoon đi nhanh lắm, em đi thẳng đến cửa nhà đối diện, không một lời cảnh cáo vung tay ném mạnh hai túi rác kia ngược vào trong sân nhà đó.

bịch

âm thanh hai túc rác nặng nề đập xuống mặt đất. jihoon chưa từng gặp qua những người sống trong căn nhà này,  chỉ thi thoảng khi đêm muộn mới thấy nhà đó sáng đèn, người trong nhà không biết là già hay trẻ nhưng những hành động này thể hiện ý thức quá kém

hyeonjoon vứt xong hình như vẫn chưa nguôi giận, nâng chân đạp rầm rầm vào cửa nhà đối diện mấy cái liền rồi mới bỏ đi. 

động tĩnh lớn như vậy mà người trong nhà đó vẫn không ai có phản ứng gì

 hyeonjoon và jihoon vừa thục mạng chạy trong mưa, cả hai bây giờ đều đã ướt sũng nước rồi. gió đêm trong con hẻm hun hút này khá lạnh, quần áo dính nhớp bám chặt lấy da thịt làm người ta không khỏi rùng mình

" đi thay đồ đi, tao dọn dẹp cho " 

hyeonjoon vẫn không chịu đáp lời, em cúi người bới đống rác chất cao như ngọn núi nhỏ kia, hai tay cố gắng nhẹ nhàng hết sức kéo những chậu hoa còn đang bị đống rác đè lên ra bên ngoài,  mấy khóm hoa xinh đẹp vào buổi sáng giờ đây đã không còn ra hình thù gì nữa rồi. 

mỗi khi mệt mỏi, em đều tìm đến chúng, tìm đến sự an ủi tinh tế qua vẻ ngoài xinh đẹp và mùi hương tao nhã mà những đóa hồng ấy đem lại. hyeonjoon từng hứa rằng sẽ chăm sóc thật tốt những đóa hoa này, chờ ngày nó nở rộ, chờ đến khi chị gái em vui vẻ quay trở về nhà

nhưng đám người ở đây thật tàn nhẫn quá

ngay cả khi cha mẹ em chưa mất, bọn họ chưa bao giờ được đối xử công bằng, nhà hyeonjoon nằm tuốt nơi cuối con hẻm, trước kia gia đình em từng xảy ra mâu thuẫn rất lớn với nhà đối diện. 

nói ra thì hơi xấu hổ nhưng mẹ em đã bị người đàn bà nhà đối diện gọi là hồ ly tinh trong suốt 2 năm trời. người đàn bà ấy cho rằng mẹ của em đang câu dẫn người đàn ông của bà ta, làm cho ông ta mụ mị đầu óc mà suốt ngày ngắm nhìn sang nhà bên này...em biết, gã đàn ông thô thiển nhà đối diện luôn dòm ngó mẹ em và em cũng biết người mẹ thân yêu của em nào có thèm để mắt đến ông ta.

thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn lão lấy một cái

ấy vậy mà người đàn bà ngu ngốc nhà đối diện vẫn đi rêu rao khắp nơi về điều đó, có lần bà ta còn mang muối trắng sang tận cửa nhà em và ném chúng tung tóe khắp cửa, theo lời người xưa truyền lại thì bà ta đang xả xui đấy.

Không Chỉ Là Bắt NạtWhere stories live. Discover now