chương 1

6.2K 162 9
                                    

Hyeonjoon ghét những đêm mưa bão, nó thường gợi nhớ về những kỷ niệm không đẹp đẽ trong quá khứ, nó làm em khó chịu đến trằn chọc mất ngủ. hyeonjoon đặc biệt nhạy cảm với tiếng sấm rền vang mỗi khi đêm về, đã rất lâu rồi nhưng em vẫn không thể quên đi những ngày tháng đen tối đó.

một vòng tay to lớn, rắn chắc quấn chặt lấy cái eo chi chít vết đỏ của em, hơi thở nặng nề của người phía sau liên tục phả vào gáy, em không quan tâm lắm đâu, tên này lúc nào cũng thế cả. hyeonjoon hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính, từ trên này nhìn xuống thành phố hoa lệ phía dưới đẹp thật đấy.

 góc nhìn của kẻ có tiền

đừng hiểu lầm hyeonjoon không có nhiều tiền đến thế đâu, không một đồng nào luôn.

thật đấy

nhưng mà bạn trai em hắn có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác. hắn nhiều tiền đến nỗi suýt chút nữa thôi đã phá tan nát cuộc đời hyeonjoon rồi, mãi đến sau này nhắc lại chuyện này người yêu em hắn vẫn rùng mình sợ hãi, hắn nói hắn yêu em nhiều lắm.

và em tin hắn, minhyeong.

em dễ tin người thế đấy.

lần nữa quay người lại, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của tên đáng ghét kia. em muốn ngủ, còn gì tuyệt hơn khi được đắm chìm vào mùi pheromone của bạn trai.

phải không ?

.................................................................

hyeonjoon chạy lao ra khỏi căn nhà với ánh đèn vàng ấm áp trong một đêm mưa bão, em cứ chạy loạn lên trong cơn mưa, gió mưa vần vũ gào thét bên tai như đang muốn nhắc nhở em về điều tồi tệ mà em vừa trải qua, một cậu bé với đôi chân trần không ngừng nhẵm lên cát sỏi. những hạt mưa nặng nề dáng xuống con đường đất, xóa nhòa đi vết chân nhỏ bé in hằn trên bề mặt, bóng cây bị gió lớn thổi đến siêu vẹo, uốn éo thành những hình thù kì lạ, giống như những con quái vật to lớn trong bộ phim hoạt hình yêu thích mà bà vẫn hay bật cho em xem...em ghét phải nghĩ về điều này

trong đêm tối, em cứ chạy mãi loanh quanh trong con hẻm nghèo nàn, rách nát. con hẻm này nhỏ thôi nhưng sao mà hôm nay lại dài đến thế, nó như một mê cung lớn vậy, bao vây, bức ép lấy tấm thân em, là lồng giam đầu tiên trói chặt cuộc đời em với đêm đen, như cái miệng giếng lớn, vĩnh viễn giam cầm đứa nhỏ 13 tuổi ở đó.

cũng trong đêm mưa bão ấy, có một đứa trẻ tên jihoon trên đầu rách toác mang theo một cái áo dính đầy máu chạy ra khỏi nhà . hòa mình vào đêm mưa, hắn đi chầm chậm để cảm nhận từng hạt mưa bỏng rát đáp mạnh xuống mặt mình. mưa nhiều đến nỗi hắn không thể mở mắt ra mà nhìn đường, chỉ là đi trong vô thức thôi...hắn quá quen thuộc với con hẻm này rồi, con hẻm mà từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng rời xa, nó vẫn như vậy, vẫn sâu hút vào bên trong, thăm thẳm như đáy vực không lối thoát.

bỗng có một vật thể màu đen lao mạnh vào lòng hắn trong màn mưa dày đặc, ban đầu hắn còn nghĩ rằng anh trai hắn tìm đến rồi, theo bản năng mà co rúm người lại né tránh. tiếc là tốc độ của thứ đen xì kia quá nhanh đợi cho hắn tỉnh táo lại thì cả hai đã ngã lăn đùng xuống đất rồi. trong giây phút ấy tim jihoon như hẫng đi một nhịp, hắn sợ quá ...hắn đã lo sợ đến phát điên lên khi nghĩ về cây gậy trong tay anh trai mình, thật may mắn khi thứ vừa đâm vào hắn không phải là một con dao hay mảnh chai sắc lẹm nào đó.

Không Chỉ Là Bắt NạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ