Chương 16

702 54 30
                                    

Chương 16: Chính bản thân cậu là nghệ thuật.

Hai người uống trà rồi đi ăn cơm với đoàn phim, lúc cơm nước xong xuôi trời đã xẩm tối.

Hôm nay là mùng bảy Tết, phố đã đông người qua lại hơn hẳn. Chung Độ lấy khẩu trang trong túi đeo vào, sau đó đi về với Trì Viễn Sơn.

Chỗ họ ăn cơm cách đó không xa, chính quán cháo có ông chủ bị chứng sạch sẽ ở đầu đường kia. Cháo rất ngon, các món ăn kèm cũng không tồi, bữa ăn diễn ra trong thoải mái.

Giữa lúc chậm rãi rảo bước về, Chung Độ cảm nhận được sức hấp dẫn đặc biệt của nhịp sống khoan thai trong lòng thành phố nhỏ.

Đứa trẻ ăn kẹo hồ lô chạy nhảy vút qua, mùi khoai lang nướng "quyến rũ" từng cái bụng đói meo của người đi đường, đèn đường lặng lẽ bật sáng, vầng trăng thong thả ngự trên bầu trời đêm.

Thời tiết buốt giá lạnh lẽo, vậy mà con phố này khác nào bập bùng trong ánh lửa.

Các hàng quán nghỉ bán mấy ngày Tết nay đã mở cửa, Trì Viễn Sơn đi được thu được hàng tá lời chào hỏi.

Có người gọi "Anh Trì", người kêu "Tiểu Trì", thậm chí còn có đứa bé đứng từ xa tít la to: "Chú Trì ơi chúc mừng năm mới!"

Chung Độ đi bên cạnh y, khóe môi ẩn dưới lớp khẩu trang ngập ý cười: "Thầy Chung được chào đón quá."

Trì Viễn Sơn nhún vai: "Anh cứ thử tháo khẩu trang xem trong mắt mọi người có còn thấy em không?"

Chung Độ cười đáp, cánh tay thuận thế đặt trên vai Trì Viễn Sơn, ngẩng lên ngắm trời đêm.

Cũng may là anh không quá nổi tiếng, chỉ những lúc thế này mới trộm được đôi chút bình yên từ thành phố nhỏ này.

Trì Viễn Sơn sửng sốt trước hành động của anh, vừa tính nhắc anh để ý đường, nghiêng sang nhìn một lát lại nuốt trở về.

Thật khó để hình dung cảm giác ấy ra sao, chỉ là một cái nhìn lướt bỗng chợt hiểu cảm xúc của anh trong khoảnh khắc.

Hệt như người cơ hàn chợt ngước lên trông thấy bầu trời đêm lấp lánh, có niềm hân hoan xen trong tuyệt vọng.

Trì Viễn Sơn không nói gì, cũng không nhìn anh nữa mà chỉ lặng lẽ theo sát bên.

Sức hiện diện của cánh tay trên bờ vai quá đỗi nặng nề. Chung Độ vô tư thẳng thật, nửa thân trên của Trì Viễn Sơn lại như không còn thuộc về y.

Khi đi ngang qua hàng gốm của Tông Dã, cuối cùng y cũng được cứu.

Tông Dã cũng vừa mới ăn cơm về, thấy hai người họ bèn chào hỏi rồi mời vào ngồi chơi.

Trì Viễn Sơn đang rảnh rỗi mới nghiêng sang hỏi Chung Độ: "Thầy Chung có thời gian không? Có cần về theo dõi tiến độ không?"

"Không cần." Chung Độ tự nhiên đẩy vai y vào hàng gốm: "Có Tư Vĩ ở đó là được rồi."

Con người Tông Dã rất ngầu, mà mọi ngóc ngách trong hàng gốm trông đều cổ điển và tao nhã.

Không gian đơn giản khoáng đạt, kệ gỗ thô trưng bày các tác phẩm gốm, bức tranh treo trên tường cũng do Tông Dã vẽ.

Chung Độ từng học vẽ tranh, đánh giá thấy bức vẽ rất khá, và vốn hiểu biết không quá sâu rộng về gốm cũng không cản trở anh thưởng thức những tác phẩm của Tông Dã.

[ĐM] Đêm Giao Thừa - Ô TranhWhere stories live. Discover now