Chương 11

679 55 51
                                    

Chương 11: Tôi xin lỗi, làm cậu sợ rồi phải không?

Từ sân vườn về thành phố ít cũng nửa tiếng đồng hồ. May mà cuối năm nên xe cộ không đông.

Trì Viễn Sơn vội vàng phóng đi với tốc độ tối đa trong ngưỡng cho phép, đến khách sạn còn không chờ nổi thang máy mà đi thẳng thang bộ lên.

Lý trí đã nói với y rất nhiều lần rằng chỉ là cảm sốt thôi, không phải chuyện nghiêm trọng đâu. Nhưng trái tim y cứ không chịu nghe lời đập thình thịch, tốc độ nói cũng vô thức gấp gáp.

"Mau mở cửa, có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Gõ một lúc lâu mà không ai đáp, y gọi người của khách sạn đến giúp.

Cậu nhân viên khách sạn rất khó xử: "Anh Trì à, chúng ta hàng xóm quen biết nhau lâu năm rồi em cũng biết rõ con người anh nên mới mở, là người khác em thật không dám đâu."

Trì Viễn Sơn không quan tâm cậu ta đang nói gì, cửa vừa mở đã chạy vào phòng.

Bỗng thấy căn phòng rỗng tuếch, trên giường chỉ có nệm với chăn trắng toát, nhìn thật kỹ mới phát hiện dưới chăn có người.

Y không hề mê tín, nhưng lúc này lại cảm thấy hình ảnh này mang điềm xấu.

Trì Viễn Sơn đến cạnh giường, kéo chăn xuống bắt đầu gọi: "Chung Độ! Tỉnh!"

Người nằm trên giường mơ màng mở mắt, lúc thấy y còn hơi lâng lâng.

Đêm qua gió to, Chung Độ đi bộ về khách sạn, về phòng còn mở cửa sổ đọc sách đến nửa đêm.

Ngủ một giấc dậy là thấy đau đầu, không biết sốt từ bao giờ.

Lúc sáng anh ráng gượng mua thuốc trên app, uống rồi ngủ tới bây giờ. Vừa mở mắt bỗng nhiên trông thấy Trì Viễn Sơn, Chung Độ suýt tưởng mình bị ảo giác.

Có bàn tay áp lên trán mình, Chung Độ bị lạnh giật thót, nghe Trì Viễn Sơn nói: "Anh đứng dậy, đi bệnh viện."

Bàn tay ấy có hiệu quả tinh thần lắm, cuối cùng Chung Độ cũng tỉnh, hé môi muốn đáp "Được", nhưng cổ họng không bật ra được âm tiết nào.

"Anh tự thay quần áo được không? Gật hoặc lắc đầu." Chủ nhân của bàn tay chau mày hỏi.

Chung Độ nhẹ gật đầu.

Trì Viễn Sơn nhìn anh, như đang nghĩ xem anh có tự làm được thật không. Săm soi hồi lâu, cuối cùng y vẫn nói: "Có chuyện gì thì gọi tôi." Rồi quay người ra ngoài.

Báo cho cậu nhân viên khách sạn đứng ngoài, tìm cái ly rót nước nóng cho Chung Độ xong, Trì Viễn Sơn mới ngồi xuống sô pha, hồi phục nhịp tim tăng vọt suốt từ nãy đến giờ.

Trên bàn trà là chỗ thuốc Chung Độ mua. Trì Viễn Sơn lia mắt nhìn hóa đơn, thuốc không vấn đề gì, nhưng lúc thấy thời gian mua y thình lình nổi giận.

Hôm qua mình nói bằng vô ích, người này sốt tới thế kia thà mua thuốc chứ nhất định không gọi cho mình. Nửa đêm không gọi cho phiền mình còn nghe được, trên hóa đơn là giờ trưa, sợ làm phiền mình ngủ trưa hay gì?

[ĐM] Đêm Giao Thừa - Ô TranhWhere stories live. Discover now