Chương 1

1.9K 94 24
                                    

Chương 1: Đêm giao thừa.

Đêm giao thừa là lúc nhà nhà thắp đèn vui vầy náo nhiệt.

Sau giấc trưa ánh mặt trời dìu dịu vừa phải, không chói mắt cũng không nóng cháy, đủ sưởi ấm người đi đường giữa ngày đông giá buốt.

Cả buổi trưa hôm ấy Chung Độ ở khách sạn không để làm gì cả, một đêm giao thừa giống giao thừa mọi năm.

Cả cơ thể trong trạng thái lâng lâng không nghĩ gì nổi, hàng tá câu hỏi cố nhét vào đầu rồi lại đi ra mà vẫn không có câu trả lời.

Anh đành gập máy tính lại, tiện tay cầm áo khoác ra khỏi phòng, định bụng xuống lầu phơi nắng một lúc.

Cho dù không hòa nhập được với không khí lễ Tết tràn lan khắp phố thì cũng không nên bỏ qua ngày nắng đẹp hiếm có này.

Cô bé tiếp tân của khách sạn đã chộn rộn để ý kể từ lúc Chung Độ vào ở, ngày nào cũng như mở cờ trong bụng. Thấy Chung Độ xuống lầu, cô lập tức nở nụ cười, chuẩn bị giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể.

Như hai hôm trước, kiểu gì Chung Độ cũng sẽ đút tay vào áo khoác, bước tới nói với cô: "Phiền gọi cô vào quét dọn phòng giúp tôi." Sau khi báo số phòng xong sẽ vừa gật đầu vừa đáp "Vất vả rồi", từ từ quay người đi.

Mà cô sẽ liên tục len lén nhìn anh từ phía sau, thấy anh đứng yên ngoài cửa khách sạn, thong thả châm điếu thuốc rồi ngoặt sang trái hoặc phải, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Đây là khoảng thời gian thư giãn nhất cô tự thưởng cho bản thân mỗi ngày. Vậy mà, hôm nay Chung Độ khiến cô phải thất vọng rồi.

Anh xuống lầu, cảm giác lạnh lẽo thoát ra từ con người anh khiến cô vừa liếc mắt đã vội vàng cúi xuống nhìn điện thoại. Bụng nghĩ: Chà! Phong thái thế kia, trời chưa đủ lạnh hay sao còn đóng băng mắt mình nữa.

Chung Độ đang lửng lơ quên cả câu thoại hôm nào mình cũng nói với tiếp tân, quên cả đứng ngoài cổng châm điếu thuốc, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ đi phơi nắng.

Bước chân của anh vội vã hơn bình thường. Tai đeo tai nghe, lúc đi chỉ chăm chăm nhìn mặt đường, tách biệt khỏi những món đồ trang hoàng khắp con phố và nhạc Tết vang bên tai.

Người ta đang về nhà, anh lại như đang trối chết.

Không rõ đã qua bao cột đèn giao thông, sượt qua bao người sắm đồ Tết, cứ đi mãi đi mãi về phía Tây nơi có mặt trời.

Đến lúc anh để ý đèn đường dần sáng lên, tiếng nhạc bên tai đã ngừng từ lâu.

Điện thoại tắt nguồn, thế giới bỗng chìm vào tĩnh lặng.

Đâu phải cả thế giới hiểu cho tâm trạng của anh mà làm không khí lễ hội thoắt cái biến mất, mà là anh đã đi suốt từ chiều đến tối, bây giờ đang ở một con đường không biết tên nào đó ngoài ngoại ô.

Bên đường là con sông "suy dinh dưỡng" chỉ còn lại ít nước cạn đã đóng băng, dưới đèn đường trông giống hệt lão già còm cõi một cách khó hiểu.

Lão già thoi thóp hơi tàn, không có chốn về.

Cỏ dại khô héo là "nếp nhăn" dòng chảy để lại, vài hòn đá lác đác là "đồi mồi" thời gian in hằn.

[ĐM] Đêm Giao Thừa - Ô TranhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ