Ngày Valentine đặc biệt của ThaenFang

2.5K 74 1
                                    

Xin chào, tôi là Thaen, chúng ta chưa có nhiều cơ hội ngồi lại chuyện trò với nhau nhỉ. Quỷ Peem chỉ thích chiếm sóng một mình nên tôi đành nhường kẻ yếu hơn. Chúng ta nên nói về chuyện gì được nhỉ? Tôi không phải người giỏi ăn nói, hay ngượng lắm. À mà, người yêu tôi đâu rồi, từ lúc thức dậy đến giờ chưa thấy mặt.

"Fang"

"..." - Yên lặng.

"Kaofang."

"..." - Vẫn im.

"Thằng Fang!!!"

"Ôi! Hét cái gì vậy, đau hết cả tai."

"Đi đâu đấy."

"Đi đốt than đấy, được chưa? Không thấy đang cuốn khăn tắm đây à, mày mau đi tắm đi không lại muộn học." - Nói rồi nó tiếp tục lau tóc và đi tìm đồ. Vợ ai mà trắng thế không biết.

"Nhìn cái gì?" - Fang đối mắt với tôi qua gương, trong tay là cái máy sấy mới cắm điện.

"Nhìn dú mày."

"Thằng quỷ này, mày không có hay gì... đi tắm đi." - Tôi đi tới hôn lên vai nó một cái rồi nhanh chóng lướt vào nhà vệ sinh vì biết chắc chắn sẽ có vật thể gì đó bay về phía tôi. May quá nó chỉ sượt qua đầu. Đều tăm tắp, sáng nào những chuyện như vậy cũng xảy ra nhưng tôi vẫn không hề cảm thấy chán. Ai lại đi chán niềm hạnh phúc của chính mình chứ.

Đưa Fang đến khoa Kiến Trúc xong tôi vòng về lại khoa mình. Hôm nay không khí trong trường mới tràn ngập sức sống làm sao, nhìn đi đâu cũng thấy những hộp quà, giỏ hoa, nụ cười và cả tình yêu nữa. Thì cũng đúng thôi, hôm nay là ngày lễ tình nhân mà. Tôi với Fang không có cảm nhận gì đặc biệt, vì nó cũng chẳng khác ngày bình thường của là bao. Chúng tôi không tặng quà cho nhau, cũng không tặng hoa, thậm chỉ còn không có cả lời yêu thương. Nhưng chúng tôi biết trong lòng có nhau, mỗi ngày đều cảm nhận được điều đó.

Chiều tối tôi đến đón Kaofang đi xem tôi đá bóng. Hồi năm nhất tôi ở trong đội tuyển bóng của trường đại học đấy nhưng từ lúc lên năm hai tôi bắt đầu lười tập, cũng không mấy khi tập trung vì tôi cảm thấy mình không nghiêm túc với vai trò này đến thế. Tôi chơi vì tôi thích thôi, chơi vui vui với đám bạn. Vậy nên bây giờ chỉ là đá kiểu rèn luyện sức khỏe mỗi chiều.

Lúc tôi đến đón, Kaofang còn đang bận túi bụi. Tôi biết đám sinh viên Kiến Trúc này một khi đã học là giờ giấc sinh hoạt đảo lộn hết cả, đặc biệt là những lúc gần kì thi thế này. Có những tối Fang như thể chiến đấu với cái bàn học vậy, không ngủ tí nào.

Đôi lúc lại thấy nó lẩm bẩm một mình, tôi sợ lắm, sợ nó điên giống thằng Pun. Hôm nào mà nó học đến sáng là y rằng trên bàn sẽ có vài lon bò húc, nước tăng lực làm bạn. Đừng tưởng gửi bài rồi là sẽ được gặp nhau, vì nó sẽ ngủ bất chấp ngày đêm. Vậy nên đám Kiến Trúc mới có câu "Giấc ngủ quan trọng hơn người yêu". Người khác có thể chấp nhận điều này chứ tôi thì không.

Tôi lôi Fang đi xem tôi chơi bóng mỗi ngày, mỗi lần như thế nói lại cằn nhằn nhưng cũng vẫn đến xem, hehe. Tôi cũng không muốn ép buộc gì nó cả, tôi chỉ cố gắng thể hiện tình yêu của mình cho người tôi yêu biết mà thôi.

We are - Câu chuyện tình yêu của chúng taWhere stories live. Discover now