Chương 1A: Lần đầu gặp... đập nhau luôn

12.6K 248 38
                                    

"Nhìn cái gì mà nhìn gớm thế, trông tao giống bố mẹ chúng mày à ... hay muốn xin con đề. Cái bản mặt chúng mày có đánh cũng không trúng được đâu lũ ăn mày mà đòi xôi gấc. Cất cái mắt đi được rồi đấy."

Bạn cũng thấy ghê đúng không? Đây là ấn tượng đầu tiên tôi để lại cho người ta. Rất mong nhận được sự tha thứ và xin các bạn đừng để tâm. Thực lòng tôi không muốn độc mồm đâu, tôi thề nhưng mà không ngăn được cái miệng bởi tôi luôn cảm thấy bồn chồn mỗi khi đi qua một đám đông lạ mặt ở những chốn không quen. Chỉ cần là tâm điểm của 5 cặp mắt trở lên đã đủ cấu thành cơ hội để tôi buông lời nguyền rủa, thậm chí lôi đầu chúng nó ra mà đấu võ mồm, những câu từ khó nghe cứ thế mà tuôn ra như bạn đã thấy rồi đấy. Nhưng điều tồi tệ hơn là giờ đây không chỉ có 5 cặp mắt mà có khi cả trăm con mắt đều đang hướng về phía tôi.

Tôi đang đi qua khu vực trước cửa khoa Kỹ thuật vào độ hơn 12h trưa, bầu không khí ở đây cứ như thể có cả nghìn vị cao tăng đang tụ tập về đây để... để làm gì nhỉ, ờ ha, sao các cao tăng lại tụ tập về đây ta. Tôi cũng không nhớ nữa nhưng chuyện đó để sang một bên trước đã, điều tôi muốn biết hơn cả là tại sao Thái Lan lại sản xuất ra nhiều kỹ sư đến như vậy? Không phải bảo là một nước nông nghiệp sao? Thay vào đó sao không đẩy mạnh sản xuất các sản phẩm nông nghiệp đi?

Tôi là một đứa có rất nhiều thắc mắc, cộng thêm trí tưởng tượng bay cao và hay để ý (hơi quá) nên tôi luôn có hứng thú về mọi thứ xung quanh, và tôi cũng là một "thứ" xung quanh người ta. Vậy nên tôi cho rằng sự quan tâm của tôi dành cho thế giới xung quanh cũng bằng với sự chú ý mà thế giới xung quanh dành cho tôi. Cho dù sự thật là... liệu có ai rảnh mà chú ý đến một con người đang đi ngang qua với khuôn mặt hằm hằm, một tay cầm đồ ăn tay kia cầm sách không? Linh cảm mách bảo rằng có. Chắc chắn là có!

Đã nói rồi mà tôi giỏi tưởng tượng lắm

Tôi liều đánh mắt lén nhìn xung quanh, ấy thế mà cũng có vài nhóm sinh viên nhìn về phía tôi cùng những lời thì thầm kèm theo vài nụ cười. Tôi nên làm gì đây, tôi có nên cười lại với họ hay giả vờ không biết. Lối nào cho con đây ông trời ơi! Tôi cũng không biết họ đang cười vì điều gì hoặc có thể chỉ là cười vì một câu hỏi nào đó trong đề vật lý cũng nên. (Hồi cấp ba tôi cũng hay bật cười khi ngồi giải đề vật lý lắm, bởi vì ngoài cười ra tôi chẳng thể làm gì hơn được nữa.) Mà cho dù mấy đứa đó đang cười vì vấn đề gì thì một kẻ ảo tưởng sức mạnh như tôi xin phép được đoán rằng:

Chúng mày đang buôn dưa về tao chắc luôn!

Thật muốn quay hẳn lại nhìn nhưng tôi chẳng dám, thế nên chỉ có thể trưng bản mặt như gấu cắn phải ong. Cùng với đó là đẩy nhanh tốc độ đi cho khiến cho đôi chân như muốn khuỵu xuống chỉ để ra khỏi nơi này thật nhanh, thật nhanh.

Việc là một người hay lo lắng không phải chuyện đáng cười đâu!

"Này bé ơi, tên em là gì đó? Đáng yêu quá cơ, bạn anh thích em đó"

Đó! Chả trách thầy bói từng nói tôi có căn, hẳn vậy nên linh cảm mới nhạy với những chuyện quái quỷ thế này. Ngay khi cái giọng nói trêu trọc đó đẩy cao hơn, tôi nghe thấy thêm vài ba tiếng cười đùa. Nghiệp quật là có thật, tôi tin rồi. Vì mấy cái hành động này tôi cùng đám bạn cũng từng làm mỗi khi thấy gái đi qua khoa mình. Giờ tôi đã hiểu cảm nhận của các bạn ấy rồi. Chắc hẳn các bạn ấy cũng sẽ có cảm nhận giống tôi lúc này, một cảm giác muốn đứng lại, tháo giày nhét vào mồm từng đứa một rồi đe rằng: Chúng mày thử lượn qua khoa tao một mình xem!

We are - Câu chuyện tình yêu của chúng taWhere stories live. Discover now