Chương 6

21 0 0
                                    

Mọi người luôn gọi tôi là Tiểu thống soái bởi vì chú hai của tôi là Thống soái. Từ lúc tôi sinh ra đã được chú nhỏ chăm bẵm, mọi thứ của tôi đều ảnh hưởng bởi chú nhỏ. Trong nhà chỉ có tôi và chú, ông cụ mấy năm trước đã qua đời, cha mẹ tôi cũng qua đời. Chú nhỏ nói với tôi rằng mọi người đều đã hoá thành ngôi sao trên trời, mỗi ngày đều đang quan sát tôi lại việc xấu. Chú nhỏ còn trẻ mà mê tín ghê.

Ở Thượng Hải, chú nhỏ to nhất rồi đến tôi. Chú nhỏ trước không phải người trong quân ngũ, nhưng sau khi nhận nuôi tôi, kinh tế khó khăn nên mới vào đây, ai ngờ được trời thương cho nên trở thành Đường thống soái. Đó là chú nhỏ nói với tôi còn thực hư hay không tôi không biết.

Chú nhỏ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa có vợ, tôi đúng là nghi ngờ cuộc đời mà. Chú nhỏ đẹp trai hết nấc, người trong Thượng Hải này có ai không muốn được gả cho chú nhỏ cơ chứ ! Haiz, chú nhỏ thật là...có sắc mà không biết dùng. Tôi từng nghe kể về lịch sử tình trường của chú nhỏ lúc trước, quái lạ, chẳng phải yêu rất nhiều người sao...thế nào bây giờ lại lẻ bóng.

" Chú, chú không định tìm thím sao ?" Tôi hỏi chú nhỏ.

Chú nhỏ uể oải ngồi trên ghế ngó lên nhìn tôi sau đó lắc đầu, " Có vợ khổ lắm. Chú có con là được rồi."

" Nhưng mà con có phải con chú đâu, con là cháu của chú, chú phải có con của riêng mình chứ ?" Tôi nói.

Nét mặt của chú nhỏ căng cứng, chú nhỏ nhìn tôi, ánh mắt chú nhỏ như muốn xuyên thấu, " A Nhật, chú không cần vợ."

Tôi cũng đến chịu với chú nhỏ. Chú thích làm gì thì làm, sau này tôi lấy vợ, nếu chú nhỏ cô đơn quá tôi cũng sẽ cho chú nhỏ ở chung với tôi. Ai bảo chú nhỏ chỉ có mình tôi cơ chứ.

" Chú, chú có nhớ mặt mẹ con không ?" Tôi có rất nhiều ảnh của cha nhưng mẹ lại chỉ có mỗi ảnh cưới. Mẹ thật đẹp, chú nhỏ nói tôi có đôi mắt của mẹ, sáng trong. May thật, ít ra tôi vẫn có thứ để tưởng tượng về mẹ.

Chú nhỏ lắc đầu, " Không có, mẹ con không thích chụp ảnh."

" Vậy chú nhỏ kể vài chuyện con nghe về mẹ con đi."

" Mẹ con cái gì cũng tốt cả. Người đẹp, mặt đẹp, tri thức, tốt tính, trâm anh thế phiệt...tóm lại là tiên nữ." Chú nhỏ kể một mạch, sau đó châm điếu thuốc nhìn tôi, " Không hiểu sao lại sinh ra cái đứa ngốc nghếch như cháu."

Biết ngay mà, chú nhỏ lúc nào cũng vậy...sau này tôi cưới vợ,tôi cho chú nhỏ ở một mình.

Nói thế thôi chứ tôi làm sao nỡ để chú nhỏ cô đơn. Từ bé chú đã chăm bẵm tôi, mỗi khi tôi sốt chú đều ở bên cạnh, tôi học hành chú chỉ bảo tôi, chú nhỏ thương tôi không hết, tôi không bỏ rơi chú nhỏ được.

Chú nhỏ không thích trời tuyết, cứ mỗi lần mùa đông đến chú nhỏ lại cáu kỉnh không thôi, khác với chú nhỏ, tôi thích tuyết vô cùng. Chú nhỏ mỗi khi thấy tôi nghịch tuyết đắp ông già thì đều khó chịu. Haiz, chú nhỏ à, chú cần phải bớt khó tính hơn.

" Chú đã từng yêu ai chưa ?" Có lần tôi hỏi chú nhỏ, chú ngồi trầm tư hồi lâu sau đó gật đầu.

" Chú yêu bao nhiêu người ?"

Mộng thiên kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ