Chương 156

5.1K 222 18
                                    

Buổi trưa, Lâm Ba từ trường học về, mua đồ ăn bên ngoài bệnh viện để cùng Lâm Mẹ dùng bữa.

Ăn được nửa chừng, ông lại nhận được điện thoại của mẹ vợ.

Trên điện thoại, bà ngoại Lâm Tiễn trước tiên hỏi kết quả khám bệnh hôm nay của Lâm Mẹ, Lâm Ba sợ lão nhân lo lắng nên chỉ chọn nói tốt, không nói với lão nhân kiểm tra của Lâm Mẹ cho thấy trái tim không tốt lắm, cần phải kiểm tra thêm.

Khi nghe kết quả xét nghiệm máu bình thường, lão nhân thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, lão nhân không ngừng không tán thành, nói dù thế nào thì họ cũng không nên lấy việc học của Lâm Tiễn ra đùa giỡn, sao có thể hạn chế Lâm Tiễn dự thi. Họ cũng nói với ông mặc dù Lâm Tiễn đã thỏa hiệp ăn cơm, nhưng cô không có cảm giác ngon miệng, ăn cũng như không ăn. Hai người tiếp tục giằng co với Lâm Tiễn, định thêm một đôi đũa trong bệnh viện sao? Giáo dục con cái không nên tùy tiện như vậy.

Có thể thấy được bất mãn cùng trách móc trong ngữ khí của lão nhân.

Lâm Ba chật vật cười nghe xong lão nhân trách móc, cúp điện thoại, thở dài một hơi.

"Làm sao vậy?" Lâm Mẹ cau mày hỏi.

Lâm Ba suy nghĩ một lúc, cuối cùng khi nghĩ đến câu nói đầy nước mắt của Lâm Tiễn ngày hôm qua, ông cảm thấy dao động, những suy nghĩ này làm ông thức trắng đêm.

Ông mím môi, nửa thật nửa giả trả lời: "Hôm qua tôi không dám nói với bà. Sau khi Tiễn Tiễn trở về liền tuyệt thực".

Vẻ mặt Lâm Mẹ nhất thời thay đổi.

Lâm Ba hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Mẹ tỏ ra không hài lòng với cách chúng ta hạn chế tự do của Tiễn Tiễn cùng ngăn nó dự thi. Hơn nữa, hôm nay Tiễn Tiễn không ăn cơm, mẹ sợ thân thể của nó sẽ không chịu nổi. Thấm Thấm a, kỳ thật chuyện này chốc lát cũng sẽ không thể giải quyết, kiên trì như vậy cũng không phải là giải pháp. Chúng ta cùng Tiễn Tiễn nên lùi lại phía sau, cho nhau một khoảng thời gian giải quyết từ từ, được không?"

Mắt Lâm Mẹ sáng như đuốc nhìn Lâm Ba. Một lúc sau, bà cụp mi xuống, thất vọng nói: "Lâm Triêm, ông lại mềm lòng sao? Ông có thể chấp nhận việc bọn họ ở bên nhau sao? Nếu tôi không đồng ý, Tiễn Tiễn thật sự sẽ xảy ra chuyện, ông sẽ trách tôi phải không?" Vợ chồng nửa đời người, bà và Lâm Ba có thể coi là yêu thương nhau, nhưng khi giáo dục Lâm Tiễn, từ đầu đến cuối đều có khác biệt rất lớn.

"Tôi không có. Thấm Thấm, tôi ..." Ông nghe thấy trong lời nói của Lâm Mẹ có chút lạnh lẽo, nhanh chóng muốn thổ lộ chính mình. Nhưng ông chưa kịp nói xong, Lâm Mẹ đã cắt ngang lời ông.

"Ông không có thì tốt. Lâm Triêm, tôi không trông cậy vào ông, nhưng là ông không cần vướng chân giữ tôi lại. Tiễn Tiễn không hiểu chuyện, nói không thông, khả năng chúng ta nói gì cũng không hiểu được. Ông giúp tôi gọi điện cho Tiêu Uyển Thanh, tôi muốn bình tĩnh nói chuyện với cô ta."

Giọng điệu của vợ ông chân thật đáng tin, Lâm Ba không muốn chọc tức bà, ông bất lực thở dài đáp ứng.

*

Khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Tiêu Uyển Thanh phải đối mặt với thực tế tàn khốc tương tự, giống như một sợi dây cung bị kéo căng, vật lộn chống đỡ trong tình trạng này. Nàng không biết mình có thể chịu thêm bao nhiêu áp lực nữa, không biết khi nào sẽ hỏng mất.

[BHTT][Edit-Hoàn] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênWhere stories live. Discover now